Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 149: Chướng Khí

Sau đó chúng tôi kể lại cho lão Yên nghe về tình hình hiện tại, tôi đỡ ông ấy đứng lên, ông ấy dùng kính viễn vọng nhìn núi Thái Bạch, rất nhanh, hàng lông mày của lão Yên đã nhíu lại thành hình chữ xuyên: “E rằng đây không phải sương mù, mà là chướng khí!”
Chướng khí ư?
Tôi liếc nhìn ngọn núi Thái Bạch bị lớp sương mù dày đặc bao phủ, cảm thấy hơi lo lắng.
Chướng khí khác với sương mù, chướng khí chủ yếu là khí độc sinh ra từ thi thể động vật khi phân hủy, loại khí độc này có thể gây bệnh cho con người.
Nếu chướng khí trong khu rừng này không quá rõ ràng như vậy, mấy người chúng tôi có cố gắng mà nhiễm chút bệnh cũng không sao. Suy cho cùng, mấy người chúng tôi cũng có cơ thể khoẻ mạnh cường tránh. Nhưng chướng khí ở đây lại quá dày đặc, tôi cảm thấy chúng tôi sẽ bị nuốt chửng như ngay khi bước vào đó…
“Sao trên núi Thái Bạch lại có chướng khí nồng nặc như thế?” Lão Yên khẽ nhíu mày.
Mọi người cũng tỏ ra khó hiểu, tuy rằng hầu hết các cánh rừng ở phương Nam đều có chút chướng khí, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy chướng khí dày đặc với diện tích lớn như vậy, dù sao mùa này cũng không phải thời điểm xuất hiện nhiều chướng khí.
“Côn Bố, cậu nhìn thử xem.” Lão Yên hất cằm về phía Côn Bố, anh ta khẽ gật đầu, sau đó bước lên phía trước vài bước và giơ tay lên, ảnh cổ rơi xuống từ trong lòng bàn tay anh ta, rồi chui vào trong rừng.
Chỉ chốc lát sau, ảnh cổ đã tiến vào phạm vi chướng khí, sau đó đó sắc mặt của Côn Bố thay đổi.
Lão Yên hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, Côn Bố nhìn chằm chằm vào làn chướng khí, nói: “Chết rồi.”
“Chết rồi?” Lão Yên có chút kinh ngạc: “Ảnh cổ không phải là miễn nhiễm với mọi loại độc sao?”
Từ lời của lão Yên, tôi mới biết được, Côn Bố đã dành rất nhiều thời gian để huấn luyện để ảnh cổ có thể dò đường và không dễ chết. Suy cho cùng, nếu ảnh cổ biết dẫn đường mà dễ chết như vậy cũng là thứ vô dụng, cho nên anh ta mới huấn luyện ra một con ảnh cổ bách độc bất xâm, lần trước sở dĩ ảnh cổ ngửi được mùi hùng hoàng mà không chịu tiến lên, hơn phân nửa là bởi vì phía trên còn có cả Trát Tây nữa.
Sắc mặt của Côn Bố không được tốt cho lắm, mỗi một cổ trùng đều là đồng đội của anh ta, hiện tại lại có một con phải chết như vậy, đương nhiên anh ta không thể nào thoải mái cho được.
“Ảnh cổ cũng chết rồi, xem ra con đường này đã bị chặn…” Cô Thu dựa người vào thân cây, giữa hàng lông mày lộ rõ vẻ u sầu.
Vất vả mãi mới đến được chân núi Thái Bạch, thế nhưng lối vào lại bị chắn, khó trách mọi người đều lộ ra dáng vẻ như vậy.
“Có thể đi vòng qua nơi này không?” Nha Tử hỏi.
Tôi cầm kính viễn vọng nhìn về các hướng khác, thấy chướng khí bao trùm một khu vực rộng lớn nên khẽ lắc đầu: “Đừng nói đến việc đi vòng sang các hướng khác phải mất ít nhất năm, sáu ngày. Mà quan trọng là phạm vi của chướng khi rất rộng, mà cũng không chắc là những nơi khác không có chướng khi. Lùi lại một bước để nói, cho dù những nơi khác không có chướng khí, cũng không chắc ở đó không có những nguy hiểm khác.”
Sắc mặt Nha Tử sa sầm, bẩm bẩm nói phải làm sao bây giờ? Đến cả ảnh cổ bách độc bất xâm cũng chết rồi, nơi chúng tôi đi vào chính là một con đường chết.
“Chờ một chút!” Lão Yên nhờ tôi đỡ mình ngồi xuống một bên: “Chướng khí bình thường sẽ tiêu tán dần theo thời gian, chờ đến buổi tối chúng ta sẽ lại tới xem xét.”
Đây là biện pháp bất đắc dĩ nhất, nhưng trước mắt cũng chẳng có giải pháp nào khác tốt hơn, chúng tôi chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Vết thương trên người lão Yên không hề nông, vết thương ở chân của tôi cũng trở nặng thêm vì đã cõng lão Yên chạy cả quãng đường xa, cho nên chờ một chút cũng không phải là điều xấu.
Cô Thu vốn đang muốn kéo tôi đi luyện phi dao, nhưng nhìn thấy mấy vết thương dữ tợn trên đùi tôi, cô ấy đành bỏ cuộc, rồi trực tiếp kéo Nha Tử đi săn, nói phải bồi bổ cho hai người đang bị thương.
Kỳ thật tôi thấy mình chẳng sao cả, nếu không phải được nghỉ ngơi thì tôi cũng quên mất vết thương trên đùi mình, chỉ khi dừng lại tôi mới cảm thấy đau đớn.
“Trường An, lần sau cậu không thể làm bậy như vậy nữa…” Nhân dịp cô Thu kéo Nha Tử đi săn, Côn Bố đang ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, lão Yên thở dài với tôi.
Tôi lắc lắc đầu: “Không phải làm bậy, lão Yên, trong tình huống đó, chỉ làm như vậy chúng ta mới có thể sống sót, chẳng lẽ ông muốn chúng tôi để yên cho đám sơn tiêu moi ruột sao? Nó chỉ là một ngọn núi, cây cối dù bị thiêu rụi nhưng vẫn có thể mọc lại, chỉ có người đã chết thì chẳng còn lại gì cả.”
Tuy rằng lúc ấy tôi cũng có chút do dự, tuy nhiên tôi vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ, dù cây cối bị đốt đúng là rất đáng tiếc, xong nếu mấy người như lão Yên mà phơi thây ở đó thì đúng là tổn thất của đất nước.
Lão Yên lấy hộp thuốc ra, đưa cho tôi một điếu, tự châm cho mình một điếu, rít mạnh hai hơi rồi cười khổ nói: “Già rồi, quả thực không được quyết đoán như người trẻ tuổi các cậu, cậu nói không sai, người đã chết rồi thì chẳng còn lại gì cả.”
Nói xong, không biết ông ấy chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt của lão Yên dừng lại giữa không trung, thoạt nhìn hình như có chút đau thương.
Nhóm của cô Thu nhanh chóng quay lại, lần này bọn họ bắt được hai con thỏ, hơn nữa cũng tiện tay làm sạch thịt thỏ trên đường về, giờ chỉ cần đưa cho Côn Bố nướng nữa thôi.
Mùi thịt nướng đã kéo lão Yên ra khỏi dòng suy nghĩ, ông ấy cười ha hả, xua tay nói: “Không nghĩ nữa, ăn thôi.”
Chúng tôi lại có một bữa ăn uống no say vô cùng thoải mái, cô Thu nhấp một ngụm rượu rồi càng hứng khởi cắn thêm một ngụm thịt. Đến khi chúng tôi ăn xong, sắc trời cũng đã tối đen. Điều khiến chúng tôi sợ hãi là chướng khí ngày càng dày đặc, ngay cả cây cối cũng không nhìn rõ được nữa, chỉ còn lại những cái bóng thấp thoáng, mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận