Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 386

“Lão Yên, ông đi chậm một chút, nguy hiểm!” Tôi gọi ông ấy hai tiếng trong vô ích, nhưng lão Yên chỉ đáp lại tôi một tiếng “ừ” chứ bước chân lại không hề chậm lại.
Lối đi không dài, đi chỉ khoảng một phút là đã tới điểm cuối, sau đó tôi nghe thấy lão Yên kêu lên một tiếng kinh ngạc, tôi vội vàng thò đầu về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một đại sảnh lớn, bên trong bày đầy nhạc cụ, giống như là một phòng diễn tấu, mà hai bên của phòng diễn tấu lần lượt là hai cánh cửa đồng đen nặng trịch, cũng có nghĩa là bên đó còn có mộ thất.
Lão Yên bước chân ra khỏi con đường, đi tới giữa phòng diễn tấu, nhìn quanh một vòng: “Các cậu xem, nếu như nhìn từ đây, hầm bồi táng ban nãy chúng ta đi ra cũng chỉ một trong số những căn phòng thôi.”
Tôi nhìn theo ông ấy, quả nhiên, phòng diễn tấu này nằm ở vị trí chính giữa, trừ phía trước không có mộ thất ra, ba mặt khác đều là mộ thất, xem ra quy mô rất lớn.
“Sợ rằng đây mới là toàn bộ diện mạo của mộ Tăng Hầu Ất!” Tôi cảm khái một câu.
Đội trưởng Bạch đi một vòng quanh phòng diễn tấu, sau đó dừng lại trước một cánh cửa đồng thau trong đó, hỏi có phải là tiếng chuông truyền tới từ hướng này hay không?
“Hình như là vậy.” Tôi không quá chắc chắn, hỏi có muốn nghe thêm một lần nữa không.
Lão Yên liếc nhìn tôi một cái nói: “Có phải cậu đã quên lời viết trên mảnh vải ban nãy rồi không?”
Tôi nhún vai trả lời: “Dù sao tôi cũng nghe rồi, cũng chẳng quan tâm có nghe nhiều thêm một lần nữa hay không!”
“Nhưng lỡ đâu, tôi nói là lỡ đâu…” Lão Yên nhíu mày: “Ý của lời đó là sau khi cậu xem xong thì không thể nghe lại tiếng đó thì sao?”
Tôi cười nói: “Nào có chuyện thần kỳ như vậy chứ, lão Yên, đừng trì hoãn nữa, chúng ta cũng chỉ còn dư lại không tới một ngày đâu, gõ đi.”
Lão Yên cũng không rề rà, thấy tôi không có ý kiến, ông ấy lập tức lấy bộ chuông nhỏ ra, trực tiếp cầm trong tay, gõ vang một tiếng “đinh”.
Tiếng chuông trầm mạnh lại truyền tới một lần nữa, âm thanh lần này cách rất gần, ở ngay trong cánh cửa đồng thau bên trái lối chúng tôi đi vào, nhưng mà nghe âm thanh đó có hơi bí, điều này làm chúng tôi cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng mà mục tiêu đã gần ngay trước mắt, có khó hiểu hơn nữa thì chúng tôi cũng sẽ đi lên.
Hai người lão Yên và đội trưởng Bạch đứng ở trước cánh cửa đồng thau, ánh mắt như muốn xuyên thủng cánh cửa, vẻ mặt nghiêm trọng của người trước làm tôi cảm nhận được, muốn đi vào trong đó sợ là sẽ không đơn giản.
“Thứ trên cửa này hình như tôi đã từng nhìn thấy.” Nha Tử đột nhiên xông lên trước.
Tôi nhìn về phía cánh cửa đồng thau, nghi hoặc nghĩ, trên cửa còn có thứ gì sao?
Còn chưa đợi tôi nghĩ ra nguyên nhân, Nha Tử đã đột nhiên tháo kính đen xuống, nhưng mắt của anh ta lại đang nhắm, rồi duỗi tay ra sờ ở không trung, lẩm bẩm nói: “Hình như trên đây là một con dã thú, chẳng lẽ vật tổ của nước Tăng là dã thú sao?”
Tôi bị dáng vẻ này của anh ta dọa sợ, vừa định đi qua nhưng đã bị lão Yên nhanh tay lẹ mặt ngăn cản lại: “Cậu đừng đi qua, tình hình không bình thường lắm, xem đã rồi lại nói.”
Nhưng mà ông ấy ngăn được tôi lại không ngăn được giáo sư Hứa đã đi xa hơn, trong ngôi mộ này giáo sư Hứa đã bị sự thay đổi ba lần bốn lượt của Nha Tử dọa cho run rẩy sợ hãi, lần này nhìn thấy Nha Tử đột nhiên có dáng vẻ không bình thường lắm, ông ấy bị dọa tới nhanh chóng đi kéo lấy anh ta, không mảy may suy nghĩ tới hậu quả.
Ngay vào khoảnh khắc giáo sư Hứa đụng vào Nha Tử, biến cố đột nhiên xảy ra!
Chỉ thấy Nha Tử dùng tốc độ khó mà tin được bẻ cái tay giáo sư Hứa đưa ra để kéo anh ta về phía sau, giam cầm giáo sư Hứa, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chỉ một con cương thi nhỏ mà cũng dám làm càn trước mặt tao?”
“Cậu thế này là giống ai vậy?” Lão Yên che mặt cảm khái, tôi trừng ông ấy một cái tỏ ý ông ấy mau buông tôi ra.
Bộ xương già đó của giáo sư Hứa bị Nha Tử vặn không lâu thì đã phát ra một tiếng kêu răng rắc, mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống từ trán ông ấy, thế này mà nếu như vặn thêm một lát thì thể nào ông ấy cũng tàn tật mất.
Giáo sư Hứa vùng vẫy không có hiệu quả, gương mặt ông ấy trắng bệch, nói: “Nha Tử, là thầy!”
Nhưng Nha Tử bịt tai không nghe, dáng vẻ lạnh lùng đó không khác gì với lúc đối phó với cương thi, khiến tôi nhìn mà kinh hồn bạt vía.
“Mau, buông tôi ra!” Tôi lại hét lên một câu, nhưng phát hiện dường như lão Yên đã mắc phải bệnh ngốc của tuổi già, hoàn toàn nghe không hiểu lời của tôi, cứ tóm lấy cánh tay của tôi, không chỉ không buông ra, mà ngược lại còn nắm chặt hơn mấy phần.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào đôi mắt của lão Yên cũng đã nhắm lại, trên mặt không có cảm xúc gì, bàn tay tóm lấy cánh tay tôi giống như móng sắt, giữ tôi thật chặt không chút buông lỏng… ông ấy và Nha Tử cùng trúng chiêu rồi!
Tôi có chút hoảng hốt, bởi vì bọn họ trúng chiêu trong im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không cho người khác thời gian phản ứng, cũng không biết giải quyết từ nơi nào.
“Giáo sư Hứa, nếu ông còn chịu được thì mau chóng xem thử xem phòng diễn tấu này có nơi nào khác biệt không?” Tôi vội vàng hét lên, cũng thử tránh thoát khỏi lão Yên.
Đừng thấy tôi bình thường đều chê cười ông ấy, nói ông ấy đã già rồi, nhưng bản lĩnh của ông ấy tôi đã từng được lĩnh giáo, nhiều nhất tôi cũng chỉ ỷ vào tuổi trẻ mà ăn được chút lợi, nếu không sẽ hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ấy.
Bây giờ ông ấy lại như mắc bệnh điên, dùng ra hết toàn lực, tôi lại không tiện trực tiếp ra tay với ông ấy, nên nhất thời bị ông ấy giữ nguyên tại chỗ, gấp tới độ toát đầy mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận