Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 271

Khi nhìn thấy chiếc mặt nạ Tàm Tùng, tôi lập tức nghĩ đến vết loét hình mặt người sau lưng, dường như cảm thấy nhiệt độ bỏng rát vẫn còn đó, tôi không khỏi dời ánh mắt mình sang chỗ khác.
"Trường An, nhìn này." Nha Tử đột nhiên đẩy đẩy tôi, thấp giọng nói.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy bên cạnh tủ trưng bày mặt nạ Tàm Tùng là một tủ trưng bày có kích thước tương đương với nó, bên trong tủ có một vật được che bằng lụa đỏ.
“Là gương cổ Song Ngư à?” Tuy bị che lại, nhưng là người đích thân mang nó về, chỉ nhìn thoáng qua là tôi đã nhận ra rồi.
Chẳng trách lão Yên lại quyên tặng chiếc gương cổ Song Ngư, hóa ra là trưng bày theo cách này.
Có một số bức ảnh được dán trên tủ trưng bày của gương cổ Song Ngư, phô bày toàn bộ chi tiết của chiếc gương cổ, dù du khách không thể nhìn thấy hình dáng thật của chiếc gương cổ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nét quyến rũ của quốc gia cổ Tây Vực.
Tôi và Nha Tử đang xem đến vô cùng thích thú thì thấy lão Yên ở đằng kia đang nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi đang ngẩn người thì nghe cô Thu ở một bên vội nói: “Để cậu giới thiệu chuyện xưa về hai quốc bảo đó, còn không mau đi."
“Hả?” Lúc này tôi càng xấu hổ hơn, tôi rất quen thuộc với chuyện xưa của hai quốc bảo này, nhưng bảo tôi kể trước mặt nhiều người như vậy tôi lại không quen cho lắm.
Cô Thu và Nha Tử đẩy tôi: “Sao còn đứng đó, còn không mau đi đi!”
Tôi bị họ đẩy về phía trước một bước, mọi người đều đang nhìn tôi, lão Yên cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, tôi đành phải căng da đầu bước tới, đứng trước hai vật trưng bày, chậm rãi kể lại câu chuyện tình yêu giữa Tàm Tùng và Nữ Vương nước Trường Dạ, nhưng lại cố tình lược bỏ những chi tiết quan trọng.
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, buổi lễ quyên tặng cũng coi như là kết thúc thành công tốt đẹp.
Sau khi kết thúc, chúng tôi dùng bữa với những người trong viện bảo tàng rồi quay trở lại 701. Lão Yên trong khoảng thời gian này mệt mỏi đến mức vừa vào văn phòng là đã dang tay dang chân ngủ ngay.
Những người khác đều có việc riêng của mình, ngay cả Nha Tử cũng được giáo sư Hứa gọi đến giảng bài, tôi đành phải tiếp tục buồn chán ở trong ký túc xá, ăn không ngồi rồi.
Tôi cứ nằm đó mà đợi, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ, theo lời của lão Yên tuy hiện tại tôi đã gần khỏe lại, nhưng cơ thể tôi cơ bản đã bị tổn thương, nên vẫn cần chú ý tịnh dưỡng!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi cũng ngày càng lười di chuyển, đặc biệt là khi họ đều ngày càng bận rộn, tôi chỉ có thể tự chơi một mình thôi.
Cũng may là 701 còn có phòng hồ sơ, buổi chiều khi không có việc gì tôi thường sẽ đến đó, lật xem lịch sử của các triều đại hoặc những trải nghiệm kỳ lạ của 701 trong những năm qua.
Trải qua hai đến ba tháng tiếp thu, tôi dần dần bù đắp được sự thiếu sót về mặt lịch sử của mình, thậm chí tôi còn phát hiện ra nhiều sự kiện lịch sử có thể liên quan đến “Tinh Quan Yếu Quyết”.
Chiều nay, tôi đến phòng hồ sơ như thường lệ và lật xem các phong tục chôn cất thời Chiến Quốc.
Do tình hình phức tạp trong thời Chiến Quốc, nhiều quốc gia được thành lập nên phong tục chôn cất có khác nhau đôi chút, nhưng nhìn chung thì cũng đều giống nhau.
Vào cuối thời Xuân Thu Chiến Quốc, rất nhiều ngôi mộ của giai cấp thống trị có gò đất được xây dựng trên mặt đất, các gò đất thường được làm bằng đất nén và có hình kim tự tháp vuông, biểu thị cho địa vị của họ!
Tất nhiên, rất nhiều phong tục mai táng ở thời Chiến Quốc vẫn tiếp tục kéo dài đến thời Tây Chu, điều này khiến việc khảo cổ trở nên khó khăn hơn.
Tôi đang xem đến vô cùng thích thú thì thấy ông lão ở phòng hồ sơ chạy tới bảo tôi mau đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cầm tài liệu trong tay, khó hiểu hỏi.
Ông ấy chỉ chỉ bên ngoài, nói bên ngoài đang rối loạn, chút nữa sẽ trưng dụng phòng hồ sơ này, tôi ở đây sẽ cản trở mọi người.
Tôi còn muốn hỏi thêm thì bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn, sau đó một đám người tràn vào, dẫn đầu là lão Yên.
Ông ấy nhìn thấy tôi ở đây thì sửng sốt, sau đó vung tay: "Trường An, nếu cậu đã ở đây rồi thì đừng đi, mau đến đây giúp đỡ!"
Khi ông ấy nói, những người phía sau cũng tản đi. Nhìn dáng vẻ của bọn họ hẳn là đang tìm kiếm tài liệu gì đó, nhưng vẻ mặt của bọn họ lại không giống như đã xảy ra chuyện gì, ngược lại đều cực kỳ hưng phấn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi hỏi lão Yên đang đỏ bừng cả mặt.
Lão Yên trực tiếp đưa cho tôi một tấm ảnh: "Cậu tự mình xem đi!"
Tôi khó hiểu cầm lấy bức ảnh, chỉ thấy trên ảnh chụp là một khe núi rất lớn, bên trong tối đen như mực không nhìn thấy gì.
"Đây là gì?" Tôi cau mày, nếu là một bức ảnh vô nghĩa, lão Yên hẳn là sẽ không cho tôi xem, nhưng mà tôi thực sự không thấy có chỗ nào không đúng cả.
Lão Yên cầm lại bức ảnh, nhìn chằm chằm như đang nhìn một bảo vật quý hiếm: “Nếu tôi đoán không sai, thì đây chính là một ngôi mộ lớn, hơn nữa rất có thể là một ngôi mộ lớn từ thời Xuân Thu Chiến Quốc!"
Tim tôi đập thình thịch, tôi mới vừa nghiên cứu tài liệu về thời Chiến Quốc thì bên này lại xuất hiện một ngôi mộ từ thời Chiến Quốc, không phải là rất trùng hợp sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh và hỏi lão Yên chuyện ngôi mộ này là như thế nào?
Lão Yên vỗ đầu: "Tôi quên mất. Cậu đã dưỡng thương mấy tháng, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì."
Tôi gãi gãi sau gáy, nói này không phải do ông kêu tôi tịnh dưỡng sao? Nếu là tịnh dưỡng thì dĩ nhiên là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng tập trung đọc sách thánh hiền rồi.
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi: “Cậu ở lâu với Nha Tử, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn hơn trước, được rồi, dù sao bọn họ trong chốc lát cũng không tìm được tài liệu ngay, tôi nói một chút cho cậu biết vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận