Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 693

Lão Yên nhét tấm da lông lại vào dưới gầm xe, đưa tờ giấy cho tôi, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Bây giờ cậu đến thành phố Bắc Hải một chuyến, bất kể dùng cách gì đều phải mua đủ những thứ trên tờ giấy này cho tôi."
Nói xong ông ấy liền nhét vào trong túi tôi một xấp tiền, gom lại chắc cũng phải một vạn tệ.
“Cái này…” Tôi có chút không biết phải làm sao, dù sao thời đại này một trăm tệ cũng không bao nhiêu, một vạn tệ thực sự là một số tiền lớn.
Lão Yên khoát tay: “Đi mau đi, lúc cần thiết đồ trong ba lô cũng không phải không thể sử dụng.”
Tôi còn muốn nói thêm thì ông ấy đã mạnh mẽ nhét tôi vào trên ghế lái, vung tay lên, nói ông ấy sẽ ở chỗ này chờ tôi, tuy nhiên chỉ có thể chờ hai ngày, sau hai ngày mà tôi còn không trở về thì ông ấy sẽ lập tức tuyên bố nhiệm vụ lần này thất bại, mang theo những người khác trở về Yến Kinh trước.
Tôi ớn lạnh trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời ủ rũ như vậy từ trong miệng lão Yên.
Nhét tờ giấy vào trong ngực sau đó đạp mạnh hết mức vào chân ga!
Chiếc xe rung lắc dữ dội khi tôi cầm lái, tuy nhiên tốt xấu gì cũng coi như lên đường, tôi cứ như vậy một đường lo lắng đề phòng lái vào trong thành phố Bắc Hải.
Lão Yên vẫn đưa mắt nhìn tôi rời đi, bóng người trong kính chiếu hậu có vẻ rất tiêu điều.
Tôi suy nghĩ về thái độ của ông ấy, chỉ cảm thấy mọi thứ đều khó hiểu.
Để cẩn thận thì tôi đã dừng xe ở một đại viện chuyên về giữ xe trong thành phố Bắc Hải, chỉ nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, để bọn họ để tâm.
Trên đường tới đây tôi đã xem qua nội dung trên tờ giấy, những thứ đồ cần mua được viết trên đó thật sự là làm người ta đau đầu, thậm chí có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, khó trách lão Yên cho tôi thời gian hai ngày.
Tôi cũng đã thử suy đoán xem lão Yên muốn làm gì thông qua danh sách mua đồ này, nhưng không tài nào đoán được.
Điều đáng sợ chính là danh sách này vốn đã có sẵn ở trong xe, xem ra thời gian không ngắn, chẳng lẽ lão Yên đã sớm có chuẩn bị?
Nhưng tôi rất nhanh đã vứt những thứ này ra khỏi đầu, điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng thu thập tất cả đồ lão Yên muốn, còn những gì sau đó thì tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp.
Đồ vật trên giấy không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có ba thứ, nhưng đều rất khó có được.
Trước hết, thứ đầu tiên chính là dầu xác!
Thứ này ngoài lò hỏa táng ra thì thật sự tôi không thể nghĩ ra còn có nơi nào khác có nó, quan trọng là lò hỏa táng sẽ cung cấp thứ này cho tôi sao?
Làm nghề này của chúng tôi có nhiều con đường, nhưng cũng phải xem địa phương, nếu là Yến Kinh thì sẽ dễ hơn nhiều rồi.
Tôi thở ra một hơi, không còn cách nào khác ngoài việc hỏi thăm người qua đường vị trí của lò hỏa táng, người qua đường nhìn tôi với vẻ xui xẻo, dưới sự đeo bám bằng mọi cách của tôi mới vẻ mặt không vui mà nói ra một cái tên, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Tôi đành phải tìm một người khác hỏi đường, người này lại rất vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn tôi rất lạ. Tôi cũng không để tâm bởi vì sự chú ý của tôi hoàn toàn bị thu hút bởi hướng mà người này chỉ.
Lò hoả táng ở Bắc Hải này vậy mà lại ở phía đông!
Lò hoả táng chính là trạm thứ nhất trên con đường vãng sinh, bình thường đều đặt ở phía tây, còn phía đông chính là điều tối kỵ trong phong thuỷ!
Được lắm, lần này độ khó càng cao.
Tôi xách ba lô lên, cúi đầu chạy về phía đông.
Vị trí của lò hoả táng này cũng không khó tìm, ra khỏi thành phố đi về hướng đông khoảng ba bốn dặm, ống khói khổng lồ của nó liền xuất hiện ở trong tầm mắt, phía trên còn bốc lên khói đen nghi ngút, chứng tỏ lúc này đang thiêu hủy thi thể!
Quả là trời đang giúp tôi rồi.
Dầu xác tươi tuy không phải là loại tốt nhất nhưng là loại dễ kiếm nhất.
Ống khói của lò hỏa táng hàng năm đều cần phải dọn dẹp, những người phụ trách công việc này là những người thực sự không có tiền để sống qua ngày, nếu không thì chẳng ai lại muốn chui vào nơi xui xẻo này.
Mà những người trông coi lò hoả táng thường là loại người không kiêng dè bất cứ thứ gì, sau khi dính xui xẻo, nếu như có thể dùng cái xui xẻo này kiếm nhiều một khoản, bọn họ cũng vui vẻ, bởi vậy sau khi đốt thi thể xong bọn họ đều sẽ thu thập dầu xác!
Tôi tăng nhanh tốc độ, nghĩ cách mua được lô dầu xác này trước khi nó được bán.
Chuyện này nghe thì có vẻ chỉ là một vụ mua bán nhưng lại không dễ dàng thực hiện, những người làm nghề này lâu năm đều đã có khách mua cố định để có thể đảm bảo việc mua bán được an toàn, còn đối với một gương mặt xa lạ như tôi thì họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình có thứ này trong tay.
Càng tới gần lò hỏa táng, tôi càng thấy toàn thân ớn lạnh, sau khi đã bước vào cổng, tôi bất giác rùng mình một cái.
Tôi lập tức dừng bước, hình như có gì đó không ổn, vì lò hoả táng không có hơi người nên lạnh hơn những nơi khác là điều bình thường, nhưng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt thế này thì không thể nào rùng mình được.
Chẳng lẽ có gì đó kì lạ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận