Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 307

Nhưng Nha Tử dường như không cảm thấy quá lạnh, lúc này anh ta vẫn đang tràn đầy phấn khởi kêu tôi đoán thử xem, rốt cuộc thì chợ đen ở đây có thứ đồ chơi gì?
Tôi dựa vào gốc cây rồi nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời đáp lại câu được câu không cho có lệ, nhưng anh ta vậy mà vẫn có thể một mình nói tiếp, thỉnh thoảng còn có thể tự chọc cười chính mình, đúng là một người có tài mà.
"Suỵt!" Ngay khi Nha Tử đoán tới chỗ người thành lập chợ đen có phải là kẻ trộm mộ hay không, tôi đã bịt miệng của anh ta lại và ra hiệu im lặng.
Sau khi Nha Tử biểu thị đã hiểu thì tôi mới buông tay ra và dùng tay ra hiệu cho anh ta hình như có người đến.
Quả nhiên, sau khi chúng tôi vừa mới điều chỉnh hơi thở, có một nhóm người bước ra từ con đường đầy cỏ, thành thật mà nói, nếu bọn họ không đi ra, tôi cũng không nhìn ra nơi đó có một con đường.
Tuy nhóm người này đến cùng nhau nhưng lại không hề có bất cứ sự giao lưu nào với nhau, nguyên một đám quen cửa quen nẻo chiếm cứ một vị trí ở trong khe núi, người khó tính còn mang theo một chiếc ghế dài và một chiếc bàn nhỏ, sau đó bày đồ lên chiếc bàn nhỏ, có người ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ coi như đã dựng xong một gian hàng, người dễ tính thì trực tiếp đặt đồ lên mặt đất rồi ngồi xếp bằng ở bên cạnh, nếu nhìn thoáng qua thì còn tưởng là bọn họ đang xin cơm.
Quy mô của chợ đen này cũng quá nhỏ rồi, tổng cộng cũng chỉ có mười quầy hàng, một nửa trong số đó là buôn bán các loại phiếu dành cho nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày hoặc là phiếu dầu giá cao, ở trên đó còn được bày bán một số chai lọ, thoạt nhìn giống như là “Minh khí”.
- Giải thích, Minh khí là Đồ vàng mã chôn theo người chết. Hết giải thích.
“Chợ đen này đúng là thú vị thật đấy!” Tôi xoa cằm thầm nghĩ.
Buôn bán phiếu lương thực và phiếu dầu chính là trọng tội, nhưng nếu không quá phận thì các quan chức vẫn sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng đầu cơ trục lợi 'Minh khí' chính là trọng tội trong trọng tội, thậm chí có thể sẽ bị tử hình, cho nên việc hai nhóm người này có thể chung sống hòa thuận với nhau như vậy đã chuyện vượt quá dự liệu của tôi.
Những người này ngồi ở chỗ này thêm một lúc nữa thì có khách tới cửa, những khách hàng này hình như rất quen thuộc với tình hình ở đây, muốn gì thì đi thẳng về phía quầy hàng là được, sau khi hai bên thương lượng giá cả trong tay áo xong thì một tay giao tiền, một tay giao hàng, từ đó coi như là hoàn thành giao dịch.
Khách hàng có được thứ mình muốn thì cũng không ở lại lâu mà quay người bước ra khỏi khe núi, mà điều này lại hoàn toàn khác xa với khu chợ đen nơi tôi và Nha Tử đã từng đi trước đây.
Vào mùa đông trời tối rất nhanh, khoảng ba bốn đợt khách kéo đến thì trời cũng tối dần, khách hàng tới đây cũng thưa dần.
Những ngọn đèn dầu hay nến được thắp sáng trước các quầy hàng này đã tạo nên bầu không khí cực kỳ rùng rợn, khiến tôi nổi cả da gà.
"Chúng ta đi ra ngoài xem một chút nhé?" Nha Tử đề nghị.
Sở dĩ chúng tôi nấp ở đây cũng là vì sự kỳ lạ mà ông cụ và trung đội trưởng Tiêu đã nói tới, nhưng bây giờ nhìn lại, đây rõ ràng là một khu chợ đen nghèo rớt mùng tơi.
Nếu nói đến kỳ lạ thì điều kỳ lạ nhất chính là rõ ràng không còn ai mua gì, vậy tại sao những người này vẫn luôn canh giữ ở chỗ này chứ?
"Chờ một chút." Dù sao tôi cũng nghĩ mãi không ra, bởi vậy mới quyết định lại quan sát thêm một lúc, dù sao lúc này trời cũng vừa tối, nếu phía sau lại có gì đó quái lạ thì đó mới là màn quan trọng.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, đêm nay không có trăng, cho nên tôi phải hoàn toàn dựa vào ngọn đèn dầu mong manh kia thì mới có thể nhìn thấy rõ tình hình của mấy quầy hàng kia, nhưng kết quả vừa thấy rõ thì đồng tử của tôi đã co rút lại, tôi nắm lấy cổ tay của Nha Tử rồi hỏi, "Tại sao lại thiếu mất mấy người vậy?"
"Thiếu?" Nha Tử liếc qua khe núi, sau đó sắc mặt của anh ta cũng thay đổi: "Chúng ta vẫn luôn quan sát mà, vậy bọn họ đã rời đi từ lúc nào?"
Tôi lắc đầu: "Không biết, nhưng mấy người bị thiếu kia tựa hồ là đám đầu cơ trục lợi nhu yếu phẩm hàng ngày.”
Nói đến đây, tôi và Nha Tử nhìn nhau, sau đó lập tức hiểu ra được khu chợ đen này quả thực có điều gì đó kỳ lạ, nói không chừng mấy cái tên đầu cơ trục lợi nhu yếu phẩm hàng ngày kia chỉ đang giả bộ ngớ ngẩn, có đám người bọn họ lẫn vào thì những người mua hàng mới có thể làm như không thấy những chủ quầy hàng lập dị.
Nhưng nếu muốn kiêng dè tầm mắt của người khác thì đến trễ một chút không phải là được rồi sao, vì sao phải nhất quyết đến đây vào lúc bốn giờ chứ?
Chúng tôi cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, đành phải tiếp tục ẩn nấp, ban ngày thì còn đỡ, vừa đến đêm nhiệt độ càng thấp hơn, cho dù bản thân đã mặc một lớp áo khoác thật dày nhưng tôi vẫn cảm thấy toàn thân cứng đờ vì lạnh, cũng nhanh chóng mất đi cảm giác.
Ban ngày thì Nha Tử còn cảm thấy khá hơn một chút, nhưng đến đêm, cho dù anh ta có tự nhận mình một bếp lò thì hiện tại vẫn bị gió núi thổi tắt và co lại vì lạnh.
Chúng tôi cứ chờ đợi như vậy, mắt thấy đã hơn mười hai giờ rồi, nhưng hiện trường vẫn không có động tĩnh gì, cũng không biết những chủ quầy hàng kia có cảm thấy lạnh hay không, thoạt nhìn bọn họ giống như đang ngủ...
"Trường An, chỗ này có gì đó không ổn, dù sao những quầy hàng này cũng không có thứ chúng ta cần, hay là chúng ta rời đi?” Nha Tử đã không thể chịu đựng được nữa, cái đầu đeo kính râm của anh ta hận không thể chui vào bên dưới lớp áo khoác, khiến anh ta trông lùn hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận