Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 602

“Trường An, súng thần công hình người của cậu cũng quá nặng rồi đấy?” Giọng của Nha Tử vang lên.
Tôi nhìn xuống thì thấy mình vừa đè anh ta ngã xuống đất, tôi ngượng ngùng cười cười, vội vàng đứng lên sau đó cũng đưa tay ra kéo anh ta đứng lên.
Cuộc chiến phía trên đã đến hồi gay cấn, sau khi Nha Tử được tôi kéo lên, không nói hai lời đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đầu tiên là một trận mờ mịt, sau đó tôi xin Nha Tử một con dao găm liền vọt lên.
Không cần bọn họ nói, tôi cũng biết gặp phải cái gì: đám khổ hạnh tăng chân chính!
Tổng cộng mười một hoà thượng có đôi mắt sáng, thân hình gầy gò, khoác tăng y màu xám tro bao vây chúng tôi!
Không biết con quái vật phía dưới làm gì nhưng nó đã ném thẳng tôi vào đó.
Cô Tứ đang bảo vệ phía trước, Nha Tử và Côn Bố bảo vệ sau lưng, hai bên theo thứ tự là cô Thu và Đồ Tể, tôi vừa vặn đập trúng vào người Nha Tử.
Gặp được nhóm khổ hạnh tăng chân chính mới khiến tôi thấy được đám khổ hạnh tăng trước kia chỉ là mấy tên du côn vô lại, luận về khí thế hay thân thủ đều không cùng đẳng cấp.
Nhưng đám người khổ hạnh tăng giả kia đã khiến chúng tôi chật vật không chịu nổi rồi chứ nói gì là người thật, khó trách lúc trước cô Tứ nhìn thấy sắc mặt lại kém như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tôi đứng bên cạnh Đồ Tể, lấp vào chỗ trống của đội hình.
Đồ Tể cầm đao không hề ngẩng đầu lên: “Không rõ lắm.”
“Chúng tôi và đám khổ hạnh tăng này đã quấn lấy nhau gần một ngày rồi.” Người trả lời là cô Thu, mái tóc dài của cô Thu đã rối tung xoã xuống vai, áo khoác quân đội cũng bị tụt xuống, áo khoác gió màu đỏ không có gió cũng tự bay: “Đám lừa trọc này thật khó chơi.”
“Tiểu Thu!” Lão Yên đột nhiên kêu lên.
Tôi còn chưa kịp hiểu thì một hoà thượng đã cử động, tôi còn chưa kịp thấy rõ động tác của người đó thì trên mặt cô Thu đã có thêm một vết hằn.
Một tiếng bốp giống như tát thẳng vào mặt chúng tôi.
“Cô Tứ, chúng ta hạ độc thủ đi!” Lão Yên đỏ mặt nói.
Cú đánh này tuy không gây ra nhiều tổn hại cho cô Thu, nhưng đây rõ ràng là một sự sỉ nhục mà không một ai có thể chấp nhận được.
Cô Tứ ngẩng đầu nhìn lướt qua cô Thu, nhẹ nhàng nói: “Không biết giữ mồm giữ miệng.”
Ngay khi cái tát vừa giáng xuống, sắc mặt cô Thu đã thay đổi, lời nói của cô Tứ càng khiến cô ấy tức giận hơn, vừa trở tay đã xuất hiện mười phi đao: “Cô Tứ, ngài nói phải tôn trọng những tên trọc... hòa thượng này, chúng ta cũng đã tôn trọng rồi, nhưng kết quả thì sao? Rõ ràng là muốn đuổi cùng giết tận chúng ta, ngài có thể nhịn nhưng tôi thì không.”
Nói xong cô ấy đang định sử dụng phi đao chợt cánh tay bị cô Tứ đè lại: “Không thể thất bại trong gang tấc.”
“Tránh ra!” Cô Thu hai mắt đỏ hoe, cô ấy đã bao giờ chịu ấm ức như vậy, mắt thấy cô Tứ ngăn cản mình, suýt chút nữa đã đâm phi đao lên trên người cô Tứ.
Lão Yên cố gắng thuyết phục cô ấy, nói rằng cô Tứ vừa rồi cũng đã đánh qua một trận nhưng chúng ta rõ ràng đánh không lại, để cho cô Thu cố nhịn thêm một chút, có lẽ cách của cô Tứ thật sự có ích.”
“Ha ha, lão Yên à, cô Tứ đúng là rất lợi hại, nhưng vừa rồi ngài ấy căn bản là không sử dụng hết toàn lực! Không, có lẽ ngài ấy thậm chí còn chưa sử dụng hết một nửa sức mạnh của mình nữa.” Giọng cô Thu tràn ngập phẫn nộ.
Đối với lời chất vấn của cô ấy, cô Tứ cũng không hề đáp lại, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn, mặt không đổi sắc nhìn về nhóm người khổ hạnh tăng kia, nhẹ giọng nói: “Sắp rồi.”
Cô Thu dưới sự áp chế của ngài ấy cũng không thể chủ động tấn công được, cuối cùng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhất định phải báo thù!”
“Năm phút, sau đó tùy cô.” Cô Tứ mở miệng, sau đó buông cô Thu ra.
Cô Thu thu hồi phi đao, không nói gì nữa, nhưng mà bộ dạng của cô ấy rõ ràng sau năm phút nữa mà không thấy gì sẽ tự mình đi báo thù.
Sau khi cô ấy yên tĩnh lại, bầu không khí liền trở nên kì lạ, chúng tôi bị một đống hòa thượng vây quanh ở chính giữa, bọn họ còn hướng về phía chúng tôi niệm kinh Phật, mỗi người chúng tôi đều như gặp phải kẻ địch cực mạnh, nhưng buồn cười chính là một chút động tĩnh cũng không có.
“Cô Tứ, ngài có nắm chắc không?” Lão Yên có chút lo lắng.
Cô Tứ không trả lời nữa, chỉ chậm rãi xắn tay áo lên, tay phải thiếu một ngón cái đã trở nên vô cùng nổi bật.
Chỉ thấy anh ấy mở tay trái ra, dùng tay phải cắt một đường trên tay.
Máu từ miệng vết thương chảy ra, cô Tứ cũng không thèm để ý, dùng ngón trỏ tay phải điểm một chút, sau đó bôi lên trán.
Tôi phát hiện theo động tác này của anh ấy, sắc mặt lão Yên hoàn toàn thay đổi.
“Ngài không cần...”
“Còn bốn phút nữa.” Cô Tứ nhẹ nhàng ngắt lời lão Yên, sau đó bóng dáng chợt lóe, phóng thẳng về phía đám khổ hạnh tăng kia.
Tôi thấy anh ấy cử động, cũng kích động muốn tiến lên hỗ trợ, lão Yên vội vàng giữ chặt tôi, trầm mặt bảo tôi không nên quấy rối.
"Nhưng ngài ấy chỉ có một mình..." Tôi nói được một nửa thì im lặng, bởi vì tôi phát hiện cô Tứ cũng không phải liều mạng với đám khổ hạnh tăng kia, mà là dùng thân pháp quỷ dị xuyên thấu hàng rào vô hình do mấy người đó thiết lập, hướng về phía vách tường của tầng thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận