Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 705

Nha Tử, cậu vào trong thôn đi dạo, xem thử bầu không khí ở trong nhà của nhóm ngư dân.
Lão Hạ, ông đi cùng với lão Hứa xem thử ở trong cái làng chài này có đồ cổ nào không.
Trường An, cậu đi theo tôi!”
Ông ấy phân phó nhanh chóng, những người khác cũng nhanh chóng đáp lại.
Ngay lúc ông ấy vừa nói xong thì đám người Côn Bố đã rời khỏi phòng.
"Lão Yên, rốt cuộc thì ông muốn làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói nếu đã hoài nghi có quỷ, vậy thì để quỷ tự mình xuất hiện.
Tôi cau mày, sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày này một lần, nhưng vẫn không hiểu được thứ mà ông ấy gọi là quỷ có ý gì.
Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì lão Yên đã bước ra tới cửa, tôi vội vàng theo sau, sau đó mới phát hiện ra tất cả những thứ mà tôi mang từ thành phố Bắc Hải tới đều được ông ấy đeo trên lưng.
Mặc dù những thứ này được dùng để trừ tà, nhưng chúng lại không hề có chút liên quan gì đến nghề nghiệp của chúng tôi.
Lão Yên mở túi đựng vàng ra, sau đó chia thành hai cái túi nhỏ rồi đưa cho tôi một cái, kêu tôi rắc xuống một ít ở dưới góc chân tường mỗi nhà.
“Chú ý đừng để bị phát hiện.”
Lão Yên dặn dò: "Cậu phụ trách khu vực này, chờ đến khi rải xong rồi thì đến nơi này tụ họp với tôi!”
Tôi tiếp nhận cái túi, cũng không hỏi gì nhiều mà lập tức chạy đi.
Bởi vì thái độ của lão Yên đã rất rõ ràng, chính là sẽ không nói cho chúng tôi biết.
Việc rải vàng ở dưới góc chân tường mỗi nhà mà không bị phát hiện cũng không khó, bởi vì lúc này là thời điểm thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát, người ở trong nhà có thể giúp đỡ một tay đều đã đi ra bờ biển, còn những người phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng tiến vào phòng bếp, chỉ cần tôi chú ý một chút là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Động tác của tôi rất nhanh, đảo mắt một cái đã gần như rải xong, nhưng ngay lúc tôi đang rải hết số vàng còn lại ở dưới góc chân tường ngôi nhà cuối cùng thì tôi lại nhìn thấy một thứ.
Ồ?
Tôi nheo mắt lại, thứ này bị chôn ở dưới góc chân tường nhà, chắc là bị nước mưa cọ rửa, cho nên lúc này mới lộ ra một nửa như thế, nhưng điều quan trọng là thứ này dù có nhìn thế nào thì cũng không giống như là sản phẩm của làng chài.
Tôi nhìn xung quanh thì thấy không có ai đang nhìn mình nên vội vàng lấy con dao găm ra rồi đào nó lên, thậm chí còn không thèm nhìn kỹ đã nhét vào trong túi, sau khi khôi phục lại góc chân tường như ban đầu thì nhanh chóng chạy về chỗ tụ hợp.
Lão Yên đã đợi sẵn ở đó, cho nên vừa nhìn thấy tôi đã vội hỏi tôi có phải đã bị phát hiện rồi không?
"Không có, chỉ là do tôi phát hiện ra một thứ." Tôi lấy thứ mà mình vừa đào được ra khỏi túi.
Thứ này có vỏ kim loại và trông giống như một quả bóng, tôi chỉ cảm thấy nó trông rất quen mắt, nhưng trên thực tế lại nhìn không ra nó là thứ gì.
Ngược lại là lão Yên vừa nhìn thấy nó đã lập tức thay đổi sắc mặt rồi hỏi tôi đã lấy nó ở đâu, sau khi tôi trả lời thì vẻ mặt của ông ấy càng thêm thâm trầm.
“Sao vậy?" Tôi tò mò hỏi.
Bàn tay cầm cái thứ bằng kim loại kia của lão Yên siết chặt đến mức trắng bệch, cả khuôn mặt còn có chút vặn vẹo: "Thứ này là máy thăm dò."
Lão Yên giải thích rằng đây là máy dò tìm chất lượng nước biển chỉ có các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này mới có món đồ chơi này.
"Cái này … Những nhân viên nghiên cứu này có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trong lòng tôi phát lạnh, bởi vì thứ này không phải bị thất lạc mà là cố ý chôn ở đây!
Lão Yên liếc mắt nhìn tôi rồi nói: “Không sai, đối với các nhà nghiên cứu mà nói, thứ này không được tính là một khí cụ tinh vi, cho nên không cần thiết phải cố tình chôn đi như vậy, chính vì thế thứ này hẳn là bị nhóm ngư dân chôn xuống rồi.”
Càng nghĩ da đầu tôi càng tê dại, mà lão Yên cũng đã lấy bộ đàm ra và liên lạc với Nha Tử, kêu anh ta dựa trên nhiệm vụ ban đầu của mình mà tiến hành đào bới khu vực xung quanh gần nhà của nhóm ngư dân xem có phát hiện ra điều gì khác lạ không.
Lão Yên nhét dụng cụ kim loại vào trong túi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thứ mà vàng này khảo nghiệm chính là ác niệm ở trong lòng của con người.
Tôi đã đặc biệt tìm hiểu thì biết người của khu vực Bắc Hải này rất tin tưởng vào quan niệm vàng có thể xua đuổi tà ma!
Nếu bọn họ nhìn thấy thứ này thì nhất định sẽ có điều khác thường, mà sự khác thường này không thể thoát khỏi tầm mắt của Nha Tử."
Tôi nghi ngờ hỏi ông ấy việc phát hiện ra sự khác thường này có ích lợi gì, nhưng ông ấy chỉ cau mày nói rằng đó chỉ là để tìm ra bước đột phá.
Sau đó ông ấy lại lấy tiền Ngũ Đế ra rồi đeo lên cổ tay, về phần dầu xác thì chỉ kêu tôi cầm lấy chứ không nói cho tôi biết cách sử dụng.
Lúc sau hai chúng tôi lại tìm chỗ để ngồi, chờ tin tức từ Côn Bố.
Tôi buồn bực ngán ngẩm nhìn về phía biển rộng ở phương xa, những chiếc thuyền đánh cá đã bắt đầu cập bến, tiếng chiêng trống vang trời và tiếng bộ đàm vang lên cùng lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận