Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 460

Ha ha, tôi vốn còn muốn tìm một cơ hội tiếp cận ông, không nghĩ tới ông cũng vừa vặn cần người, ông cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác nhỉ?”
Lời này của ông ta cũng không đúng, lão Yên tuy rằng thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng với địa vị của ông ấy, còn là bộ phận đặc biệt như vậy thì không có khả năng dễ dàng tin tưởng người khác, sư phụ Dương này khẳng định đã làm chuyện gì đó khiến lão Yên không hề cảnh giác với ông ta.
Quả nhiên, sắc mặt lão Yên thay đổi: "Sư phụ Dương, tôi đúng là đã xem thường ông rồi, nhưng những lời ông nói tôi căn bản không tin.”
"Nếu trong những năm gần đây ông muốn báo thù, đã sớm báo rồi, có rất nhiều lần tôi ở trước mặt ông đều không đề phòng, nhưng ông không hề có động thái gì.
Cho nên lần này là vì điều gì, vì sao phải kéo nhiều người xuống nước như vậy?”
"Bởi vì tôi muốn cho ông nếm thử, người quan trọng chết đi có cảm giác thế nào!"
Sư phụ Dương oán hận nói: "Tôi biết các người đều là người có bản lĩnh lớn. Trước kia ông cũng không cho tôi cơ hội, ha ha, không nghĩ tới lần này ông lại tự đưa tới cửa.”
Lão Yên thở dài: "Chuyện năm đó ông nên rõ ràng, em gái ông.”
“Đừng viện cớ!” Sư phụ Dương lớn tiếng nói, lão Yên cũng ngậm miệng không nhắc lại chuyện cũ nữa, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu đối phương cho ông ta ích lợi gì?
Sư phụ Dương liền biến sắc, ngậm miệng không nói lời nào, lão Yên lại nổi giận: “Ông nói là vì báo thù cho em gái, nhưng chính ông có bao giờ tự hỏi lần này chúng tôi đi làm gì không? Ông muốn nhìn người bên cạnh tôi chết, đại khái có thể ra tay khi chúng tôi đi ra ngoài.
Ở Yến Kinh, hành tung của tôi không phải ông luôn luôn rất rõ ràng sao? Nếu ông dám ra tay lúc đó, tôi sẽ tôn trọng ông như một người đàn ông, nhưng ông lại chọn ngày hôm nay để ra tay, ông có biết hay không, ông chính là tội đồ của quốc gia!”
Câu nói cuối cùng hoàn toàn đánh bại sư phụ Dương, ông ta lớn tiếng ngụy biện nói ông ta chỉ vì muốn báo thù cho em gái mình, tội đồ của quốc gia gì đó ông ta không thừa nhận.
“William quả nhiên thần thông quảng đại.” Lão Yên châm một điếu thuốc, hung hăng hút hai hơi: “Chúng ta vừa xuất phát người này đã có hành động, nếu không có cô Tứ, chúng ta chưa kịp bắt đầu đã chết trước rồi.”
William?
Tôi khiếp sợ nhìn về phía sư phụ Dương, không nghĩ tới người ông ta dựa vào lại là William, khó trách lão Yên lại nói ông ta là tội đồ của quốc gia, nếu như là ở trong quân đội thì có thể trực tiếp định ra cho ông ta tội danh thông đồng với địch phản quốc!
“Làm sao ông biết được?” Sư phụ Dương buột miệng thốt ra, thì cũng vừa vặn tiết lộ luôn kẻ đứng sau ông ta đúng là William.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Ngoài người kia ra thì còn ai muốn chúng tôi gặp nạn trên đường nữa?”
“Bọn họ bảo ông làm gì?” Cô Tứ đột nhiên ngắt lời, sư phụ Dương vừa định mở miệng nói thì cô Tứ lại bỏ thêm một câu: “Có thể ông không biết tôi với mấy người lão Yên không giống nhau, nếu như ông không nói thật, tôi có cả trăm loại phương pháp khiến cho ông sống không bằng chết và tôi cũng chẳng phải lo lắng điều gì.”
Ngữ khí của anh ấy cũng không nặng, nhưng lại khiến cho lòng người rét lạnh, sư phụ Dương vừa muốn phủ nhận đã phải cứng rắn nuốt trở về.
Cô Tứ cứ như vậy nhìn chằm chằm, tuy nhiên chỉ trong chốc lát sau sư phụ Dương liền mở miệng: “Bọn họ chỉ bảo tôi bỏ một thứ ở trên người cậu nhóc này.”
Nói xong ông ta chỉ về phía Nha Tử đang lái xe, Nha Tử bởi vì đang đưa lưng về phía chúng tôi nên không hề biết rằng sư phụ Dương đang chỉ vào anh ta, nên anh ta cũng không có phản ứng gì.
“Là con sâu kia sao?” Cô Tứ cau mày: “Thì ra là vậy, được rồi, ông có thể xuống xe.”
“Cái gì?” Sư phụ Dương kinh ngạc nói, chỉ thấy cô Tứ đã không để ý tới ông ta nữa, trực tiếp kêu Nha Tử dừng xe, sau đó đưa tay ném sư phụ Dương xuống.
Cô Tứ thản nhiên nói: “Cũng không biết bọn họ có tha mạng cho ông sau khi lợi dụng ông đi làm điều ác cho bọn họ không?.”
Nói xong vừa định để cho Nha Tử lái xe đi, sư phụ Dương bị cô Tứ ném xuống xe đồng tử chợt co rụt lại: “Lão Yên, tốt nhất là ông nên mang theo tôi, nếu không các người sẽ không thể tới núi Cửu Hoa an toàn được đâu.”
Lão Yên nhìn ông ta, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ông tính toán được hết thảy, trừ việc không ngờ đến cô Tứ lại ở cùng một chỗ với chúng tôi, ông thử nghĩ lại xem liệu kế hoạch đêm qua của ông có hiệu quả không?”
Sư phụ Dương mặt tái mét, một lúc lâu sau mới nói: “Nhưng ông nợ tôi một mạng.”
Lời này vừa dứt, lão Yên bỗng nhiên im lặng, ông ấy nhìn về phía cô Tứ, sau đó có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng ta giúp ông ta đi.”
“Tùy ông.” Cô Tứ không có ý kiến gì, trực tiếp giao quyền quyết định cho lão Yên.
Lão Yên nhìn về phía sư phụ Dương, trịnh trọng nói: “Cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, kể hết những chuyện bọn họ muốn làm ra đi, chúng tôi sẽ bảo vệ một mạng này của ông."
Sư phụ Dương do dự một hồi lâu không nói gì, lão Yên hừ lạnh khoát tay áo một cái, Nha Tử lại nổ máy lần nữa, trông như sắp vứt sư phụ Dương ở lại chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận