Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 378

Lão Yên hành động, chỉ thấy ông ấy cầm cây gậy sắt rồi thình lình đập vào phần hông của thi thể, sau đó binh một tiếng, da thịt phần hông đó toác ra, lộ ra phần xác rỗng tuếch bên trong, sau đó một con rắn to bằng hai ngón tay phóng ra xông về phía Nha Tử nhanh như chớp.
“A!”
Một âm thanh có thể so với khi gặp quỷ truyền tới, phi đao trên tay tôi suýt nữa bị dọa tới rơi xuống, tôi dùng giọng nói lạc điệu gào lên: “Nha Tử, cái này chính là thay đổi mà anh nói à?”
“Tôi cũng không biết thứ này lại xông thẳng về phía tôi mà, a a, đôi mắt tam giác đó nhìn vào tôi đáng sợ quá, Trường An, cậu mau giải quyết nó đi.”
Nha Tử bị dọa tới ngã như chó ăn phân, nhưng mà suy cho cùng vẫn không sợ tới tay chân đều mềm ra, còn biết lăn mấy vòng, tránh khỏi sự tấn công của con rắn, trực tiếp bám lấy chiếc quan tài, tránh ở phía sau mấy người Lão Yên.
Tôi nhìn thấy rõ ràng là vẻ mặt của lão Yên và giáo sư Hứa đều rất chê, nếu như không phải bởi vì thấy anh ta đang thật sự rất sợ, có lẽ bọn họ đã ném Nha Tử ra rồi.
Tôi không để ý nhiều, phi đao bởi vì bị Nha Tử dọa nên lệch đi phương hướng, tôi chỉ đành ấn một tay trên quan tài, sau đó phóng người đuổi theo con rắn đó, một cây phi đao khác cũng lập tức được phóng ra.
Phi đao đuổi theo thân rắn, mắt thấy đã sắp ghim vào đuôi nó, con rắn trên không trung lại đột nhiên dừng lại, trực tiếp rơi xuống dưới, giống như là đã chết rồi vậy.
Tôi lại không dám tiến lên phía trước, quả nhiên, ngay khi chân tôi vừa hạ xuống đất, còn chưa kịp rút lui, con rắn đang nằm giả chết trên mặt đất đột nhiên quay đầu lại, há mồm xông về phía tôi cắn!
Tôi vội vàng dịch chân về bên cạnh, con rắn đó sượt qua cổ chân tôi, cảm giác dính nhớp đó làm người ta muốn nôn mửa.
Một kích của con rắn đó rơi vào khoảng không, vậy mà nó lại ngước cổ lên tấn công hạ thể tôi, Nha Tử kinh hãi hét lên một tiếng: “Trường An, cậu mau lên, nếu không là sẽ hỏng đấy.”
Tôi bị dọa tới ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng kỳ quái chính là lại nghe ra được giọng điệu cười trên đau khổ của người khác trong câu nói này của Nha Tử, nhưng tôi cũng không kịp so đo với anh ta, chỉ có thể vội vàng xoay người, đưa cái mông vào miệng rắn.
Mông bị cắn một cái thì nhiều nhất chính là trúng độc, nhưng nếu như nửa thân dưới bị cắn... tôi còn chưa cưới vợ đâu.
Hiển nhiên con rắn này rất không coi trọng hôn nhân của tôi, vậy mà nó lại vòng qua cái mông tôi đưa tới, kiên trì muốn tấn công nửa người dưới của tôi.
“Đây mẹ nó sẽ không phải là con cái chứ?” Nha Tử nói đùa một câu không mặn không nhạt, sau đó tôi đã nghe thấy một tiếng “bộp”, có lẽ không phải lão Yên thì chính là giáo sư Hứa đã ra tay với Nha Tử rồi.
Mặc dù cái miệng đó của Nha Tử nói không suy nghĩ, làm người ta nghe có hơi tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, tôi nghe thấy anh ta còn có thể nói đùa như thế này thì vẫn vô cùng vui mừng.
Kết quả vừa mới vui mừng thì đã gặp bi kịch, vốn tôi đã khó khăn lắm mới tránh thoát được tấn công của con rắn đó, vừa phân tâm thì dưới chân đã bị trượt một cái, sau đó thì trực tiếp ngã xuống.
Quả nhiên là báo ứng đã xuất hiện, tôi vừa mới chê cười Nha Tử ngã như chó ăn phân, bây giờ đã đổi thành tôi rồi, kết quả còn thảm hơn so với anh ta nữa, bởi vì phía sau tôi bây giờ còn có một con rắn lưu manh đang đuổi theo sát nút.
“Co người lại!” Lời của Thương Thần truyền tới, tôi còn chưa kịp nghe hiểu ý của anh ta thì đã nghe thấy một tiếng “pằng”, sau đó chỗ hạ thân cảm thấy hơi ấm nóng.
Trời ạ, không phải là tôi đã thật sự bị cắn trúng rồi chứ?
Tôi nắm trên mặt đất không dám động, chỉ hi vọng tất cả những thứ này đều là ảo giác.
Qua một lúc lâu sau, bả vai tôi bị người khác vỗ mấy cái. Tôi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy người lão Yên đang buồn cười nhìn về phía tôi, Nha Tử còn thò đầu ra từ phía sau Lão Yên nói: “Ai da, Trường An, không ngờ tới lá gan của cậu to như vậy nha.”
Nói tới mấy chữ sau anh ta còn cười lên hai tiếng rất khoa trương, làm tôi nhìn mà ngứa răng.
“Không sao rồi, ổn rồi.” Tốt xấu gì giáo sư Hứa cũng là người thấu tình đạt lý, ông ấy cười một tiếng rồi thuận tay kéo tôi lên.
Tôi ngại ngùng nhìn về phía hạ thân, lúc này mới phát hiện cảm giác ẩm nóng đó là bởi vì viên đạn của Thương Thần đã bắn chết con rắn đó, máu của nó bắn lên trên người tôi.
Lúc này tôi mới thở phào một tiếng, sau đó tỉnh táo lại, tức giận nói: “Thương Thần, anh mẹ nó nếu như viên đạn đó chếch đi một li thì sao hả? Còn có, trong máu này có độc hay không, nếu có thì làm sao hả?”
Thương Thần khinh thường liếc nhìn tôi một cái: “Vốn ông đây còn tưởng cậu là một người rắn rỏi, bây giờ xem ra cậu cũng chỉ là một tên yếu đuối mà thôi.”
“Anh mẹ nó nếu như ông đây trúng chiêu thì mới thật sự là yếu đuối đấy!” Tôi có chút phát cáu.
Mặc dù kỹ thuật bắn súng của Thương Thần vô cùng lợi hại, nhưng đầu của con rắn đó to bao nhiêu, sau khi viên đạn này xuyên qua đầu nó, chỉ cần sượt qua tôi một chút thôi là tôi cũng bị phế rồi, với cả, rốt cuộc bên trong máu này có độc hay không?
“Ha, cái khác ông đây không dám nói, nhưng viên đạn này ông đây muốn nó dừng ở đâu thì nó sẽ dừng ở đó! Còn máu này có độc hay không, cậu đừng hỏi tôi, ngược lại nếu như tôi không nổ súng, cậu đã bị phế từ lâu rồi.” Thương Thần mang theo khí thế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, làm tôi nhìn mà thật sự không biết nên nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận