Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 659

Lão Trương không nói gì nữa, chỉ đưa tôi đến cửa rồi sau đó gọi một chiếc xe chở tôi trở về Cục Di Tích Văn Hóa.
Trên đường đi tôi đều suy nghĩ tại sao Lưu Hàn Thu lại nóng vội như vậy, đương nhiên cuối cùng cũng không nghĩ ra được điều gì, con người này làm việc căn bản không theo lẽ thường, nếu hôm nay ông ta không tìm tới tôi thì tôi còn cho rằng ông ta đã quên chuyện này.
Trở lại ký túc xá, tôi dùng nước lạnh lau mặt, rốt cục cũng tỉnh táo lai một chút: Chuyện này không thể kéo dài!
Tôi lấy thuốc giải từ trong ngực ra, ngồi ở trên giường phát ngốc thật lâu, chợt đứng dậy muốn chuẩn bị ra cửa, nhưng còn chưa bước ra cửa thì đã thu chân lại, cả người ngã xuống giường.
Còn chưa tới lúc, mỗi lần Lưu Hàn Thu ra tay tất sẽ có hậu chiêu, làm việc phải cẩn thận!
Lại chịu đựng thêm mấy buổi tối, lão Yên đột nhiên tìm tôi nói là Côn Bố từ Thiểm Tây gọi điện thoại tới.
Tôi lau mặt, miệng ngậm cái bánh bao lạnh rồi vội vàng đến phòng làm việc của chủ nhiệm tìm lão Yên.
“Băng đảng Thiểm Tây tuy có thực lực, nhưng cậu cũng biết khả năng chơi cổ của Côn Bố thế nào, huống chi cậu ta còn mang theo mệnh lệnh của quốc gia mà đi!
Đại đa số mấy người kia đều chấp nhận sự sắp xếp và nhận trợ cấp của chính phủ trở về cải tạo tại quê hương, còn có mười mấy cao thủ trộm mộ Côn Bố cảm thấy không tệ nên chuẩn bị mang về đây.”
Lão Yên cười híp mắt nói: “Biết là cậu để ý chuyện này cho nên tôi vừa nhận được điện thoại liền gọi cậu tới.”
Tôi gật đầu, đây coi như là lời giải thích cho lão Hàm.
Lão Yên nghi ngờ nhìn tôi nói tôi sao trông như có vẻ không vui?
Tôi nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc mở toang, nhìn bóng người bận rộn chạy tới chạy lui trong đại sảnh, thỉnh thoảng lại có người nhìn thẳng vào.
Tôi cao giọng nói: “Lão Yên, chuyện Kim Địa Tàng lần này giải quyết hoàn hảo, khi nào thì mở tiệc mừng đây?”
“Cậu ham vui từ lúc nào thế?” Lão Yên có chút kinh ngạc.
Tôi kéo tờ giấy trên bàn của ông ấy ra vừa viết vừa nói: “Ông xem, mấy hôm trước tôi còn cố ý đi dạo trong thành phố, đồ ăn ở mấy nhà hàng này đều là đặc sản, tôi còn chưa được ăn thử, được một bữa ăn ngon thì còn gì tuyệt bằng.
Lão Yên khẽ biến sắc , sau đó cười sang sảng vài tiếng: “Chơi với Nha Tử lâu ngày cậu đã biến thành một con mèo tham ăn rồi đấy, được thôi để tôi xem một chút, nếu có thời gian liền mang theo các cậu đi một chuyến.”
“Đây chính là ông nói đó, ông xem tôi còn xin số điện thoại người ta, tuy rằng cũng phải qua tháng giêng nhưng việc kinh doanh của người ta đang lên nên ông cũng phải đặt trước.” Tôi cười ha hả lấy từ trong ngực ra một thứ đưa cho lão Yên.
Lão Yên cẩn thận cầm lấy, ở trên giấy viết viết vẽ vẽ, nói mấy chỗ này ông ấy có ăn qua, có chỗ không tệ cũng có chỗ bình thường, chờ ông ấy đặt chỗ rồi sẽ báo cho tôi biết.
Nhìn mảnh giấy kia, mắt tôi chợt đỏ hoe, sau đó giả vờ như không có việc gì đi ra khỏi phòng làm việc của lão Yên.
Vừa rồi chỉ trong chốc lát, tôi đã giải thích mọi chuyện trên giấy với lão Yên, không thể trách tôi làm như vậy bởi vì tôi luôn cảm thấy Lưu Hàn Thu biết quá rõ chuyện của chúng tôi, không thể không nghi ngờ bên trong 701 chưa chắc đã bền chặt một khối.
Trong cuộc sống này, thận trọng một chút không hề sai!
Lão Yên không hổ là người từng trải, chuyện xảy ra đột ngột, nhưng ông ấy cũng phối hợp rất tốt, bảo tôi đưa cho ông ấy một viên thuốc giải để ông ấy tìm người nghiên cứu, nếu lúc đó còn chưa kịp điều chế ra thuốc giải thì ông ấy sẽ đổi Huyết Ngọc lấy thuốc giải.
Cho dù tôi cảm động, lấy tính tình của Lưu Hàn Thu, cho dù là đưa Huyết Ngọc cho ông ta thì ông ta cũng chưa chắc có thể đưa thuốc giải cho tôi.
Mọi thứ đều rối như tơ vò, ngay cả không khí cũng có vẻ khác thường. Nhưng tôi lại cảm thấy an tâm, cả ngày núp ở ký túc xá hoặc là phòng tài liệu nghiên cứu quan sát các chòm sao và định huyệt, chỉ là trong lòng thỉnh thoảng sẽ lo lắng cho cô Tứ một chút!
Cuộc sống dường như yên bình trôi qua vài ngày, vào ngày mồng hai tháng hai rồng ngẩng đầu, lão Yên đột nhiên nói muốn tổ chức một bữa tiệc giao lưu.
“Giao lưu á?” Côn Bố mới từ Thiểm Tây trở về vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Với bộ phận nào?”
Lão Yên ngậm điếu thuốc, vẻ mặt không nói nên lời:
“303.”
“Lão Yên, ông không phát sốt đấy chứ?” Nha Tử vẻ mặt không tình nguyện, nói là cùng đám người giả mù sa mưa này có cái gì tốt mà giao với lưu?
Lão Yên búng tàn thuốc, bí hiểm nói: “Ai biết được, nói không chừng còn có thể giao lưu được gì đó.”
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết trong hồ lô của lão Yên rốt cuộc bán thuốc gì, nhưng chuyện này cứ như vậy quyết định xuống, hơn nữa bữa tiệc giao lưu này còn tổ chức ngay đêm mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu.
Nha Tử không vui lầm bầm nửa ngày, bị lão Yên đá ra ngoài, Côn Bố cũng sắc mặt khó coi, nhưng chung quy không nói gì.
Cuối cùng lão Yên kéo tôi lại, nói: “Mặc kệ lần này bọn họ làm gì, cậu cứ coi như không nhìn thấy là được.”
Tôi không hiểu lời của lão Yên, nếu dặn dò tất cả mọi người thì còn có thể nói là vì lo lắng, nhưng tại sao lại chỉ nói với một mình tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận