Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 677

Tôi không khỏi ngẩn người khi nghe ông ấy nói, lúc sau chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Giáo sư Hứa bị chọc tức đi thẳng vào phòng, những người khác thấy không còn gì để hóng nên cũng giải tán.
Ồn ào một trận lại không làm được chuyện gì, còn khiến cho lão Yên bị thương trên cánh tay một cách vô lý, đúng là ra ngoài vô ích.
Nằm trên giường, lão Yên cười ha hả nói: “Có phải cậu cũng cho rằng đêm nay chính là một trò hề không?”
Tôi không nói gì, nhưng trong lòng đúng là có nghĩ như vậy. Đây không phải trò hề thì là gì?
Lão Yên lắc đầu: “Cậu cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra hôm nay xem."
Tôi kê hai tay dưới đầu, nhìn chằm chằm trần nhà và nhớ lại những gì đã xảy ra tối nay. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được.
“Ông ... cố ý?"
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên.
Chỉ có Nha Tử mới có thể làm ra hành động liều lĩnh như ra ngoài báo thù vào lúc nửa đêm như vậy thôi.
Lão Yên dùng bàn tay không bị thương gõ nhẹ vào tường: “Cũng đâu thể để đám ngư dân này dắt mũi hoài được, đúng không?”
Mắt tôi sáng lên. Tối nay ồn ào như vậy, e là bọn Trịnh Tam cũng sẽ không dễ dàng ra tay với chúng tôi nữa.
Không sợ trộm cắp, chỉ sợ bị trộm nhớ thương, không bằng cứ thẳng tay giải quyết cục diện trước đã.
“Cậu cũng không cần phải nhìn tôi như vậy, vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy bọn họ một bài học nhỏ, tiện tay cố ý gây náo loạn chút thôi, không ngờ bọn họ đã sắp xếp sẵn hết rồi. Chậc chậc, hy vọng bọn họ sẽ thích món quà này của tôi." Lão Yên nói một cách gian xảo.
Thấy lão Yên như vậy, tôi có cảm giác đáy lòng như bị mèo cào, rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng khi tôi hỏi mấy câu thì lão Yên lại lập tức xoay người, nói một câu ngày mai sẽ biết rồi ngủ thiếp đi.
Nói là ngày mai, nhưng thực ra lúc chúng tôi về đã là ba bốn giờ sáng, ngủ chưa đến hai ba tiếng thì trời đã sáng.
Cả đêm tôi không ngủ nên mấy tiếng còn lại ngủ rất ngon, đến khi bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau mới từ từ tỉnh dậy.
"Chuyện gì vậy?" Tôi dụi dụi mắt, phát hiện lão Yên không ở trong phòng mà đang đứng ở cửa cùng nhóm người Côn Bố, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Còn chàng trai trẻ tuổi trước đó đưa rắn cho tôi thì đứng đối diện, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “Chắc, chắc chắn là mấy người, chúng tôi, dân làng chúng tôi không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Người anh em này, cậu sai rồi. Hầy, cũng không thể trách cậu. Có phải đã nhiều năm rồi cậu không đi ra ngoài đúng không? Thế giới bên ngoài bây giờ nói cái gì cũng đều cần có bằng chứng." Lão Yên nói.
Chàng trai trẻ tuổi ngang bướng:
“Ông, mấy người, chính là mấy người giở trò."
Giọng điệu này đúng là muốn chơi xấu, dĩ nhiên lão Yên sẽ không bị người ở trình độ này làm cho câm miệng, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: “Người anh em, chúng tôi tới chỗ này của các cậu là để khảo sát giúp chính phủ. Hành động này của cậu chính là đang cản trở người thi hành công vụ đó, hiểu không?”
Chàng trai trẻ bị lão Yên nói cho không biết phải đáp lại thế nào, sợ đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, từ đầu đến cuối chỉ nói mỗi một câu chính là mấy người giở trò, tai tôi nghe đến mức sắp mọc kén luôn rồi.
Nha Tử vừa thấy tôi bước ra đã lập tức ghé vào tai tôi nói: “Cậu dậy rồi à, vừa kịp lúc vở kịch hay bắt đầu."
“Rối cuộc là có chuyện gì?” Tôi giống như vị hòa thượng ở ẩn không hiểu sự đời.
Nha Tử cười ha hả, khóe miệng nhếch lên như mèo trộm cá: “Cậu với lão Yên cũng thật là, chuyện vui như vậy lại không rủ tôi theo. Đêm qua lão Yên đã lau hết cá trong nhà của anh ta, chậc, sáng sớm nay phía trên bò đầy kiến, mà cũng không có gì đâu, chủ yếu là vì kiến ​​trông dày đặc quá nên mới dọa cho anh ta sáng sớm suýt tè ra quần thôi.”
Tôi nghi ngờ nhìn lão Yên, không biết ông ấy làm thế nào có thể xác định được nhà của chàng trai trẻ này, với lại ông ấy làm chuyện này lúc nào.
Chỉ là lần trả thù này thật ra vô cùng phù hợp với yêu cầu của tôi, sẽ không khiến anh ta chết, nhưng cũng đủ để anh ta cảm thấy ghê tởm.
“Không không không, không phải xác định được nhà anh ta, mà là toàn bộ cá treo đều bị lão Yên phù phép! Sáng sớm đã thấy hô to gọi nhỏ, bảo không thể dùng nước sôi rưới lên cá, một khi làm vậy thì cá sẽ bị thối rữa … Chuyện này tuy không có gì to tát, nhưng dùng để chọc tức người khác cũng rất tuyệt."
Nha Tử hứng thú nói, tôi nghe cũng vô cùng hứng thú.
Tôi nhìn người chàng trai trẻ, không hề cảm thấy ngạc nhiên tại sao chỉ có mình anh ta tới đây chất vấn, bởi vì anh ta là người duy nhất tối qua đã làm chuyện trái với lương tâm, không thì, chẳng lẽ nửa đêm bị quỷ đến gõ cửa?
Chàng trai trẻ căn bản không phải là đối thủ của lão Yên, cuối cùng oán hận nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc lâu rồi quay người bỏ đi.
“Mới vậy đã bỏ cuộc à?" Nha Tử còn chưa xem đủ nên có chút thất vọng nói.
Lão Yên uống hết một chén trà lớn rồi mới lắc đầu, nói đâu có dễ vậy, thằng nhóc này là về gọi thêm người đến.
Tôi bất đắc dĩ nhìn lão Yên:
“Mặc dù đã trả thù, nhưng cứ cãi tới cãi lui với bọn họ vậy có lợi gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận