Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 503

Chẳng may trong máu này mà có vấn đề gì, chắc chắn ông ấy sẽ không chống đỡ được.
Tôi liếc nhìn qua những người của 303, do dự một hồi lâu, rốt cuộc tôi vẫn từ bỏ, nếu tôi làm như vậy, bản thân tôi đâu khác gì với bọn họ chứ…
Cuối cùng, tôi đành phải âm thầm nói lời xin lỗi chân thành với Nha Tử ở trong lòng, sau đó ấy một ít máu trong hộp bôi lên miệng anh ta.
Bôi máu xong, tôi căng thẳng nhìn Nha Tử không chớp mắt, không để lỡ bất kỳ cử động nhỏ nhất nào của anh ta!
Chỉ thấy lúc đầu anh ta không kiên nhân bĩu môi, sau đó biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi, chỉ chốc lát Nha Tử đã mở mắt ra, duỗi tay móc miệng, móc một lúc nhưng ngoại trừ khiến anh ta nôn khan thì chẳng thể móc ra thứ gì.
Tầm mắt của anh ta chuyển sang phía tôi, tức giận đùng đùng mà hỏi: “Trường An, cậu vừa cho tôi ăn thứ gì thế?”
Thấy dáng vẻ này của anh ta, tôi mỉm cười, có lẽ vì tôi cười quá lộ liễu mà khiến anh ta càng tức giận hơn, trực tiếp vọt tới trước mặt tôi, quát lớn: “Con mẹ nó, cậu còn cười, mẹ khiếp, rốt cuộc cậu đã cho tôi ăn cái gì, mặt tôi vẫn còn bỏng rát đây này, rốt cuộc cậu đang làm gì thế?”
“Anh cứ nhìn tình huống hiện tại trước đi.” Tôi chỉ nói một câu đã dập được lửa giận của Nha Tử, sau cơn tức giận, chắc anh ta cũng đã nhận ra có điều bất ổn, vì thế mới kiên nhẫn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cảnh tượng trước mắt doạ anh ta giật nảy mình, sợ hãi hỏi sao mọi người lại ngủ trên mặt đất như thế?
Tôi trợn trắng cả mắt, nhắc nhở anh ta nhìn lại mình đang nằm ở đâu rồi hay nói tiếp.
Nha Tử đầu nhìn xuống, sau đó sắc mặt tối sầm lại: “Sao cả tôi cũng ngủ trên nền tuyết thế này…”
Tôi ừ một tiếng, rồi kể lại tình huống mình phát hiện ra cho anh ta nghe. Nha Tử không dám tin, vội chạy qua lay người lão Yên, thấy đối phương chẳng có chút phản ứng nào, lúc này anh ta mới tin lời tôi nói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nha Tử ngơ ngác hỏi.
Tôi lắc đầu nói mình không biết, chỉ biết cách đánh thức mọi người mà thôi.
Nha Tử vội nói: “Đúng, đúng, đúng, vừa rồi cậu đã làm thế nào để đánh thức tôi, thì cứ làm y như vậy để đánh thức mọi người, mau lên.”
Anh ta vội vàng lay người tôi, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta bị kích thích mạnh!
Tôi ừ một tiếng, nhanh chóng quệt máu lên miệng lên miệng của lão Yên, Côn Bố và cô Thu. Phản ứng của ba người họ không giống nhau, Côn Bố là người bình tĩnh nhất, gương mặt chẳng để lộ biểu cảm gì khiến tôi không phát hiện ra cảm xúc của anh ta, người có phản ứng cường điệu nhất là cô Thu, nếu không phải Nha Tử đã ôm chặt lấy cô ấy, có thể cô ấy đã chôn tôi xuống tuyết rồi.
Phản ứng của lão Yên nằm giữa hai người kia, ông ấy không bình tĩnh được như Côn Bố, nhưng cũng không quá kích như cô Thu, sau giây phút kích động, lão Yên mới hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi đành phải giải thích từ đầu tới đuôi một lần nữa, cô Thu nắm được điểm mấu chốt nhất nên hỏi thẳng: “Cho nên, cậu đã dùng thứ gì để đánh thức chúng tôi?
Sắc mặt tôi trở nên cứng đờ, không dám lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ kia của cô Thu, nếu tôi không nói lời nào chắc chắn sẽ còn bị đánh thảm hơn, nên tôi chỉ đành căng da đầu, chỉ vào thân cây mình đã dựa vào để ngủ: “Chính là… Chính là máu trong miệng người kia.”
“Trường An, có phải cậu hồ đồ rồi không?” Cô Thu không nổi giận như tưởng tượng của tôi, mà bày ra dáng vẻ khó hiểu mà đặt câu hỏi cho tôi.
Thấy tôi hoài nghi nhìn về phía cô ấy, cô ấy càng nhìn tôi với vẻ khó hiểu hơn: “Người, người ở đâu chứ?”
Tôi tưởng do mình đã miêu tả sai, bèn vừa quay về hướng cái cây vừa giải thích: “Ở ngay kia kìa, đó là một cỗ…”
Còn chưa kịp nói hết lời tôi đã ngẩn người ra, chỉ thấy trên cái cây kia trống không, làm gì còn cỗ thi thể nào chứ?
“Là một cỗ gì?” Cô Thu vẫn hỏi tiếp, nhưng tôi không nói được lời nào, chỉ cảm thấy đầu óc mình không thể hoạt động, tôi không biết được chuyện gì đang xảy ra, sao ở đó chẳng có gì nữa?
Tôi ngơ ngác nhìn về phía cái hộp trong tay mình, một phần máu đã được sử dụng, nhưng trong hộp vẫn còn lại hơn phân nửa, bởi vì tôi vẫn còn chưa kịp dùng lên người của 303.
“Máu này… máu này được lấy từ chính cỗ thi thể, lấy từ thi thể kia, nhưng sao giờ lại chẳng thấy thi thể đâu nữa?” Tôi có chút ngơ ngác.
Cô Thu giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi giận: “Trường An chết tiệt kia, cậu vừa nói cái gì, cậu cho tôi uống máu lấy từ thi thể ư? Phi phi phi, bảo sao tôi lại thấy trong miệng mình lại có mùi thi thể thối rữa!”
Trong khi hét thẳng vào mặt tôi bằng chất giọng cao mấy đề-xi-ben, cô ấy vừa chộp lấy bình nước mà điên cuồng súc miệng, làm như thể tôi vừa mới cho cô ấy uống thuốc độc vậy.
“Chị Thu, đây không phải là cách bất đắc dĩ trong trường hợp đặc biệt sao, chị đừng có chấp nhặt với tôi.” Thấy cô ấy súc miệng xong liền đi về phía mình, tôi lập tức rụt cổ lại, rồi sợ hãi nói.
Cô Thu vặn cổ, trông như thể chuẩn bị ăn tươi nuốt sống tôi đến nơi, may là cô ấy chưa kịp tới gần đã bị lão Yên kéo ngược lại: “Đừng gây chuyện nữa, chuyện này có chút quái lạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận