Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 389

Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần!
Mỗi lần tôi đều đâm vào cùng một chỗ, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ vào trong mắt làm mắt tôi xót tới suýt chảy nước mắt. Nhưng tôi lại không rảnh mà lau đi, chỉ cầm dao vung hết dao này tới dao khác, cho đến khi tôi sức cùng lực kiệt, thậm chí còn bởi vì mất máu quá nhiều, cánh tay đã trở nên trắng bệch thì mới dừng lại.
Đồng thời khi tôi dừng lại, bông hoa ăn thịt người kia đổ bịch một cái, đế hoa khép chặt buông ra, lộ ra bàn tay và cẳng tay trắng bệch không còn chút màu máu của tôi, nhìn trắng hếu tới vô cùng đáng sợ.
Mà nơi bị tôi đâm hai dao cũng đầm đìa máu tươi, da thịt lộ ra ngoài nhìn có chút buồn nôn.
Nhưng những thứ này tôi đã không kịp nhìn thấy, sau khi xác định bông hoa đã đổ xuống, tôi cũng ngã ầm xuống, trực tiếp rơi vào trong hôn mê sâu, đầu óc cũng lập tức chết máy.
Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ là khi cha tôi dẫn cô Tứ trở về, nhưng không giống với hiện thực chính là, cô Tứ ở trong mộng không đến kịp, vảy cá trên cánh tay tôi đã hoàn toàn lan tràn lên thân thể, không còn cách nào có thể xoay chuyển được nữa...
Cha tôi đỏ hốc mắt cưỡng ép muốn nhịn lại nhưng cũng không nhịn được nước mắt, nước mắt rơi bịch lên người tôi làm lòng tôi như thiêu đốt.
Tôi muốn đi an ủi cha, nhưng lại cảm thấy không đúng, ở trong mơ cũng có thể cảm nhận được cái nóng sao?
Phát hiện này làm ý thức của tôi từ từ quay trở lại, tôi chỉ cảm thấy có giọt nước vừa đụng lên mặt tôi, hơn nữa giọt nước này còn nóng.
Rất nhanh tôi đã muộn màng mà phát hiện, đây không phải là nước, mà là nước mắt.
Có người đang khóc sao?
Tại sao? Là vì tôi sao?
Tôi cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng chỉ cảm thấy trên mí mắt như đang treo một quả tạ, hoàn toàn không mở ra được.
“Cậu ấy vừa chớp mắt rồi!” Giọng nói gào thét này vừa nghe là đã biết của Nha Tử, nhưng mà giọng của anh ta còn mang theo nức nở, rõ ràng là đã khóc.
Ngay sau đó là giọng nói yếu ớt của lão Yên: “Cậu chắc chắn không? Sao tôi không nhìn thấy.”
Ông ấy làm sao vậy? Bị hoa ăn thịt người tấn công giống tôi sao?
Lời xác định của Nha Tử còn chưa được nói ra thì đã bị lão Yên chặn lại, nói kính râm của anh ta cũng sắp đen như màn đêm rồi, có thể nhìn rõ được cái gì chứ?
“Nhưng vừa rồi thật sự Trường An đã động mà.” Nha Tử kích động nói: “Trường An, Trường An, có phải là cậu có thể nghe thấy không, có thể nghe thấy thì đáp lại tôi đi, chớp mắt, hay là động ngón tay cũng được.”
Tôi cố gắng nhắm chặt mắt lại, sau đó cảm nhận được giọng nói hưng phấn không phân biệt được đông tây nam bắc của anh ta: “Là thật, là thật đó, cậu ấy thật sự đã động đậy.”
“Được rồi, cậu đừng ồn, để Trường An nghỉ ngơi cẩn thận đi, nếu đã động rồi thì không sao nữa.” Lão Yên thở dài một tiếng.
Tôi có thể nghe ra được dường như ông ấy không có bao nhiêu sức lực từ trong giọng nói này, quả nhiên, sau khi nói xong câu này ông ấy không nói tiếp nữa, chắc là đi nghỉ ngơi rồi.
Người không yên lặng lại chỉ có Nha Tử, anh ta vẫn luôn bla bla bên tai tôi, những chuyện nói ra đều chẳng có tác dụng gì, ví dụ như là anh ta lại phát hiện ra nhạc cụ gì bên trong phòng diễn tấu, ví dụ nhưng Tăng Hầu Ất này khốn nạn bao nhiêu, dù sao tất cả những chuyện vụn vặt, chỉ cần có thể nói thì anh ta đều nói ra bằng sạch, cứ như hận không thể nói với tôi bên trong mộ này có bao nhiêu hạt bụi vậy.
“Đừng, đừng ồn!” Tôi vô cùng mệt, chỉ muốn ngủ ngon một giấc, nhưng lại bị anh ta ồn ào tới thấy phiền, lửa giận của tôi tăng vọt lên, sau khi tức giận gào lên thì mới phát hiện ra giọng nói của mình giống như tiếng muỗi kêu vậy.
Mà tôi vừa nói xong câu này thì mắt cũng mở ra được, bây giờ tôi mới phát hiện ra mình chỉ nói một câu đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Bọn họ đều vây quanh tôi, hốc mắt cũng hơi đỏ, lão Yên còn nắm chặt lấy tay tôi nghẹn ngào nói không ra lời, dáng vẻ này làm tôi nhớ tới lúc Dược Quán Tử mất.
“Vừa rồi có phải là tôi đã sắp chết rồi không?” Tôi mở miệng dò hỏi.
Với phản ứng như này của bọn họ, nếu như tôi còn không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì thì chính là một kẻ ngu.
Tôi cố gắng nhìn rõ tình cảnh trước mắt, sau đó nói: “Lão Yên, ông làm sao vậy?”
Mặc dù ông ấy vẫn vững vàng ngồi bên cạnh tôi nắm lấy tay tôi, nhưng mà sắc mặt của ông ấy lại trắng bệch, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng tôi nhìn trên dưới ông ấy một lượt, lại không nhìn thấy ông ấy bị thương ở chỗ nào, vì vậy có chút khó hiểu.
Lão Yên lắc đầu nói ông ấy chỉ đang lo lắng cho tôi, không có chuyện gì khác.
“Lão Yên, ông nói vậy cũng quá lấy lệ rồi đấy, sắc mặt này của ông nhìn... không có gì khác với người sắp chết cả.” Tôi nói đứt quãng.
Lúc này giáo sư Hứa ở bên cạnh liếc tôi một cái, rồi đột nhiên dùng lời nói có ý tứ sâu xa nói: “Trường An à, cho dù là vì lão Yên, cậu cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình cẩn thận chứ.”
Đầu tiên là tôi sững sờ, sau đó mới nhớ tới một chuyện, chính là trên người tôi và lão Yên còn có cổ mẫu tử Miêu Cương trói buộc, vậy có nghĩa là vừa rồi tôi đã suýt chết, nên lão Yên mới biến thành dáng vẻ như này sao?
Nhất thời, trong cổ họng tôi như bị nhét vào một cục bông, nghẹn tới không nói ra lời.
Vừa rồi lúc tôi tự chặt tay mình, tôi căn bản không nghĩ tới lão Yên, nếu như, nếu như tôi vì sự kích động của mình mà chết, vậy chẳng phải cái mạng này của lão Yên cũng vô duyên vô cớ mà bị chôn vùi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận