Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 296

Lão Yên đưa tay sờ thử: “Cậu nói, lúc gõ ra tiếng thì từ hướng chủ mộ sẽ truyền đến tiếng cộng hưởng?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không dám chắc chắn lời miêu tả của A Thanh có phải là thực không." Ninh Viễn gật nhẹ đầu.
Lão Yên không trả lời mà ngồi xổm xuống đất, đồng thời nghiên cứu toàn bộ chiếc chuông nhỏ này từ trong ra ngoài, sau đó hỏi: “Ninh Viễn, búa chuông đâu?”
Ninh Viễn lấy ra một chiếc búa chuông dài bằng chiếc đũa trên kệ bên cạnh, đồng thời dặn dò một câu tuyệt đối không được gõ ra tiếng, sau đó mới cẩn thận đưa cho lão Yên.
Lão Yên cầm lấy búa chuông, sau đó nhìn về phía chiếc chuông nhỏ một chút, bộ dạng đó giống như rất muốn gõ vang nó luôn vậy.
Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn tự biết có chừng mực mà chỉ làm ra động tác giả, nhưng chỉ một động tác này của ông ấy thôi cũng đã dọa Ninh Viễn sợ gần chết, thậm chí con mắt còn mở thật to để theo dõi chuyển động vừa đi vừa về của lão Yên.
Lúc đó tôi có thể xác định một chuyện nếu lão Yên đám gõ thật thì Ninh Viễn chắc chắn sẽ lao tới liều mạng với ông ấy.
"Nhận lấy đi, nhưng đừng cất, sau này có thể sẽ sử dụng đến.” Lão Yên đưa búa chuông cho Ninh Viễn đang nơm nớp lo sợ, sau đó biểu thị mình muốn gặp mười một người đang bị nhốt ở bên trong hố chôn.
"Lão Yên, mọi người muốn nhìn gì thì nhìn mau đi, tôi rảnh đến mức hai tay ngứa ngáy muốn chết, tôi vào rừng bắn hai phát súng trước đây." Lúc này Thương Thần buồn chán mà ngáp một cái.
Lão Yên xua tay nói: "Đi đi, nhớ chú ý một chút."
Tôi vốn tưởng rằng lão Yên nói như vậy là muốn để Thương Thần chú ý đến dã thú ở trong rừng, đừng để chính mình bị liên lụy vào đó, nhưng buổi tối sau khi nhìn thấy Thương Thần kéo trở về một con mồi thì tôi mới ý thức được, hóa ra lão Yên muốn anh ta chú ý chừa lại một chút dã thú ở trong rừng.
Thương Thần tiêu sái quay người bước đi, lão Yên cũng giải thích cho tôi hiểu, nói anh ta chính là một tay thiện xạ có đầu óc đơn giản nhưng tứ chi lại phát triển, anh ta không có hứng thú với những cuộc thảo luận lằng nhà lằng nhằng thương lượng đến thương lượng đi của chúng tôi, nếu ở lâu thêm lúc nữa thì có thể anh ta sẽ ngủ mất.
Nha Tử ở bên cạnh cũng xen vào nói: "Ầy, cũng không biết nếu ghép anh ta vào chung một đội với chị Thu thì sẽ thành cái dạng gì nữa.”
Tôi nghĩ ở trong đầu, nếu thực sự ghép một người suốt ngày thích chơi đùa với thuốc nổ với một người cả ngày chỉ thích cầm súng vào cùng một chỗ thôi là đã cảm thấy trong đầu đầy tia lửa rồi, cho nên tôi lập tức lắc đầu.
Sau khi chúng tôi đi đến lối vào, Ninh Viễn dẫn đầu đi ở phía trước, theo sau là lão Yên và giáo sư Hứa, Dược Quán Tử vừa ho khan vừa lắc lư đi ở phía sau lão Yên, nhưng chuyện này khiến tôi vừa nhìn đã cảm thấy run sợ ở trong lòng, sợ ông ấy sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Không cần lo lắng, khụ khụ... Tôi cũng là người đã từng đi xuống rất nhiều cổ mộ." Dược Quán Tử giống như đọc được suy nghĩ của tôi, quay đầu lại rồi nhẹ giọng an ủi tôi.
Tôi có chút lúng túng mà sờ đầu của mình, nhưng trong lòng vẫn có chút thắc mắc với dạng thể chất này của ông ấy thì sao có thể xuống cổ mộ nhiều lần được chứ?
“Đợi thêm chút nữa là cậu sẽ biết thôi.” Ông ấy nói thẳng một câu như đọc được suy nghĩ của tôi.
Mà điều này cũng làm tôi lập tức không dám có suy nghĩ gì nữa, chẳng lẽ người này biết thuật đọc tâm?
Nhưng ông ấy không tiếp tục nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu lảo đảo tiến vào hố chôn.
Nha Tử nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: "Thần kỳ đúng không? Tôi đã nói với cậu là Dược Quán Tử có thể đọc được biểu cảm của con người, cho nên lúc cậu nói chuyện ở trước mặt ông ấy thì nhớ là phải cẩn thận một chút đấy.”
Nói xong, anh ta đã bước vào hố chôn trước, chỉ để lại một mình tôi vẫn còn sững người ngay tại chỗ thêm lát nữa, sau đó mới lắc đầu một cái rồi đi vào theo.
Lúc này đã là giữa trưa, mười một người này đều lộ ra dáng vẻ âm u đầy tử khí co rúm lại ở trong góc, lão Yên trầm mặt nhìn từng người một sau đó sắc mặt không được tốt nói: “Là lão Cố kêu cậu giữ bọn họ ở đây phải không?”
“Đúng vậy. " Ninh Viễn gật nhẹ đầu.
Lão Yên đột nhiên quát to một tiếng: "Hồ đồ!"
Sau đó không thèm nói thêm gì chỉ xoay người nói với tôi: “Trường An, cậu mau đi liên hệ với các đồng chí cảnh sát vũ trang đến đây đưa toàn bộ những người này đến bệnh viện tâm thần, đúng là không cần mạng mà?”
Tôi ừ một tiếng rồi nói mình không biết cách để liên lạc với cảnh sát vũ trang, sau đó lão Yên quay đầu về phía Ninh Viễn rồi hét lớn một tiếng: "Cậu đi!"
Nhưng Ninh Viễn lại ngẩn người ra, đồng thời nói giáo sư Cố không cho mang bọn họ đi.
Lão Yên lập tức nổi nóng: "Từ khi nào Cố Thuận Chương có bản lĩnh coi thường mạng sống của người khác vậy? Tôi bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, nếu chẳng may xảy ra án mạng thì chính là lỗi của các cậu.”
Cái chết của năm người trước đó còn có thể nói là do đội khảo cổ vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng bắt đầu từ cái chết của A Thanh, mạng sống của những người này quả thực là do anh ta chịu trách nhiệm.
Có lẽ chính vì những lời này đã khiến Ninh Viễn tắt lửa, chỉ thấy anh ta cúi đầu rồi đi ra khỏi hố chôn, sau đó vội vàng đi liên lạc với cảnh sát vũ trang.
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của lão Yên mà nhất thời không biết nên nói gì, ai biết tôi còn chưa kịp nói gì thì lão Yên đã đi về phía tôi: "Trường An, tôi bảo cậu đến đây trước. Thứ nhất là để điều tra, thứ hai là căn cứ vào tình hình mà đưa ra cách xử lý, cậu có hiểu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận