Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 463

Đoán chừng lần này Nha Tử đã nghe rõ là cô Thu, bị dọa cho giật mình liền từ trên giường nhảy dựng lên, cười ha ha nói: “Chị Thu, sao chị lại tới đây, ha ha, cứ coi như lời tôi vừa nói là đánh rắm, đúng, là đánh rắm.”
“Bớt nói nhảm, cậu theo tôi ra ngoài một chút.” Cô Thu không để ý tới anh ta, liếc mắt một cái đã dẫn đầu đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ Nha Tử.
Nha Tử không nói hai lời, khoác thêm áo khoác liền đi ra cửa, đi được hai bước mới chỉ vào tôi rồi nói: “Trường An không đi sao?”
“Ừ, chỉ có một mình cậu thôi.” Cô Thu thản nhiên nói.
Nha Tử lập tức làm mặt quỷ nhìn tôi, lén hỏi tôi có phải đã đắc tội cô Thu không, tôi cười một tiếng, cũng không tiếng động trả lời một câu: Đắc tội chị ấy không phải tôi, mà là anh.
Quả nhiên, tôi thành công nhìn thấy vẻ kinh hoảng trên mặt Nha Tử, sau đó anh ta có hơi co rúm lui về phía sau hai bước: “Cái kia, chị Thu nè, chị có chuyện gì cứ nói ở đây đi, chị xem đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ cũng không thể ở chung một chỗ có đúng không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài tôi thì không sao nhưng mà chỉ sợ mang đến lời không hay cho chị.”
Cô Thu không biết trong thời gian ngắn ngủi này tôi và Nha Tử đã mắt đi mày lại một hồi lâu, cô ấy cảm thấy kỳ quái quay đầu lại nói: “Cậu đang nói cái gì thế?”
“Thế chị nói xem chị tìm tôi có chuyện gì?” Nha Tử lại nói.
Cô Thu dường như vừa mới có phản ứng lại lời nói của Nha Tử, lập tức quay người lại, một phát nhéo tai Nha Tử: “Cậu còn nhỏ tuổi mà nghĩ lung tung bậy bạ cái gì thế hả, không phải tôi tìm cậu, mà là lão Yên...”
Nói tới đây cô ấy đột nhiên ngậm miệng, có chút xấu hổ nhìn về phía tôi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Nha Tử cũng đang xấu hổ không kém: “Còn không mau lại đây!”
Nói xong cô ấy cùng Nha Tử gần như có thể dùng từ chạy trối chết để hình dung, sợ tôi túm lại hỏi điều gì.
Tôi đương nhiên không có không thức thời như vậy, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cả khuôn mặt đều thay đổi. Lão Yên rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy, vì sao chỉ có tôi là không gặp?
Lão Yên và Côn Bố ở chung một phòng, cũng là căn phòng mà cô Thu vừa mới đến kia, cho nên tất cả bọn họ đều ở cùng một chỗ, ngoại trừ tôi.
Tại sao chứ?
Còn nữa, lão Yên không phải cùng cô Tứ đi ra ngoài sao? Sao lại về nhanh như vậy.
Tôi biến sắc, bỗng nhiên vọt ra ngoài, cũng mặc kệ có phải là chuyện lúng túng gì đó không, trực tiếp vọt tới trước cửa lão Yên, đập cửa phòng bang bang bang.
Cửa phòng mở ra, Nha Tử xấu hổ nói: “Trường An, cậu tới làm gì thế?”
"Lão Yên đâu?" Tôi hỏi.
Nha Tử a một tiếng: “Lão Yên? À, ông ấy đang ở trong phòng.”
"Tránh ra!" Tôi quát, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng Nha Tử lại chống đối tôi, không chỉ không tránh ra, còn liều mạng ngăn cản không cho tôi thông qua khe hở đang mở ra mà nhìn tình huống bên trong, thoạt nhìn có vẻ rất mờ ám.
“Cái kia, Trường An, lão Yên ngẫu nhiên tìm tôi một lần cậu cũng không cần ghen tị mà phải không? Chúng ta đều là đồng đội trong 701, cũng không đối xử phân biệt, cho nên...”
Nha Tử nói năng lộn xộn, đến cuối cùng có chút xấu hổ nói: “Cậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi. Lát nữa tôi cũng sẽ về sớm.”
“Tránh ra!” Tôi lặp lại lời vừa nãy, tay cũng đặt lên vai Nha Tử.
Nha Tử khó xử nói: “Không phải tôi không cho cậu vào, là thật sự không cần thiết, cái kia...”
“Cho cậu ấy vào đi.” Giọng của lão Yên truyền đến, tim tôi đập thình thịch, bởi vì giọng nói của ông ấy nghe có vẻ rất yếu ớt.
Nha Tử nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, mở cửa rộng hơn một chút: “Mau vào đi, đừng để người khác nhìn thấy được!”
Những người khác ở đây đương nhiên là chỉ người của 303, bởi vì tôi náo loạn như thế, vừa rồi bọn họ cũng từng mở cửa ra nhìn xem có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy là tôi với Nha Tử đang ầm ĩ thì cũng không còn hứng thú, sau đó đóng cửa lại.
Tôi trực tiếp đẩy Nha Tử ra rồi xông vào, liền thấy tất cả mọi người bao gồm cô Tứ đều đang đứng ở bên giường, còn lão Yên thì sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi trầm mặt hỏi.
Lão Yên cười khúc khích hai tiếng: “Tôi đã nói gì nào, Trường An nhất định sẽ phát hiện có chuyện không ổn mà, đúng không?”
Theo lời của ông ấy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều mỉm cười, đặc biệt là cô Thu cười vô cùng khoa trương, chỉ là thanh âm đã nén lại rất nhỏ.
“Ý ông là gì?” Tôi nhíu mày, có thể nhận ra tôi đã bị lừa, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, bởi vậy tôi vẫn nhẫn nại hỏi một câu.
Lão Yên chỉ chỉ hai bên vách tường, ý bảo vách tường có tai mắt, sau đó thoải mái nằm ở trên giường, giọng điệu suy yếu nói: “Tôi bị người ta tính kế, lúc tôi cùng cô Tứ đi lấy trang bị, không biết đã bị người nào theo dõi, không phòng bị nên trúng một viên đạn, cũng không phải chuyện gì lớn.
Đạn sao?
Con ngươi tôi co rụt lại, vội vàng kiểm tra thân thể của lão Yên, chỉ thấy trên cánh tay phải của ông ấy có một vết thương, không sâu, cũng không có dấu vết của đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận