Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 172: Tín Hiệu Cầu Cứu

Ông ấy giơ tay ngắt lời tôi, sắc mặt lão Yên lúc này nghiêm túc hơn bình thường: “Cậu không để ý thấy người cản thi kia đã rất sốc khi chúng ta xuất hiện tại chỗ đất trũng à? Hơn nữa gã còn một mực cho rằng chúng ta là bọn trộm mộ, cho nên có khả năng cao là mộ Tàm Tùng chỉ ở đâu đó quay khu đất trũng, chúng ta không thể bỏ lỡ một manh mối lớn như vậy được.”
Tôi còn muốn khuyên thêm, nhưng ông ấy vẫn quyết tâm muốn đi. Thấy không thể thuyết phục nổi lão Yên, không còn cách nào khác, tôi đành phải kiểm tra vũ khí nóng duy nhất trên người, cuối cùng thở dài nói: “Lão Yên, nếu lần này còn xảy ra chuyện gì nữa, không khéo hai chúng ta sẽ xong đời thật đấy.”
Trong súng chỉ còn năm viên đạn, dù tôi chưa kiểm tra đạn ở chỗ lão Yên, nhưng thật ra cũng chẳng đủ, thứ duy nhất chúng tôi còn chỉ có dao găm…
Lão Yên nhìn những trang bị như vậy cũng cảm thấy đau đầu, nhưng ông ấy vẫn không thay đổi chú ý, kiên quyết muốn tới chỗ đất trũng kia quan sát lần nữa.
Buổi chiều, tôi vào rừng tìm chút đồ ăn, rồi lại giúp lão Yên rửa sạch miệng vết thương, rồi lẳng lặng chờ đợi đến lúc trời tối.
Khi mặt trời sắp lặn, tôi cõng lão Yên lên đường, mặc dù ông ấy nhất quyết bảo mình có thể tự đi bộ, nhưng tôi lại không đồng ý: “Cho dù ông có sức lực cũng phải chờ đến khi tới bãi đất trũng hãy dùng!”
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên không phản đối nữa, chỉ ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Tôi cứ có cảm giác như có người đang theo dõi chúng ta vậy.”
Ban đầu tôi cũng chẳng để ý lắm, tuy nhiên sau khi nghe ông ấy nói thế, quả thực tôi cũng có cảm giác này, dường như mỗi bước đi của chúng tôi đều có ánh mắt dõi theo. Tôi làm bộ không biết, thình lình quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
“Vẫn đi sao?”
Tôi khẽ nhíu mày, người duy nhất có thể bám theo chúng tôi trong rừng này chỉ có thể là tên cản thi kia, vậy nên nếu bây giờ chúng tôi đi tới bãi đất trũng thì chẳng khác nào tự đưa mình vào miệng cọp.
Lão Yên còn chưa kịp nói chuyện, trên núi bỗng nhiên xuất hiện pháo hoa phát sáng, sắc mặt của lão Yên lập tức thay đổi, ông ấy vỗ vai tôi, nôn nóng nói: “Không đến bãi đất trũng nữa, chúng ta mau hội họp với nhóm Tiểu Thu thôi!”
Tôi nhanh chóng thay đổi phương hướng, vừa nhanh chóng lên đường vừa hỏi có chuyện gì thế?
“Đây là pháo hoa cầu cứu, bọn họ xảy ra chuyện rồi.” Giờ phút này giọng điệu của lão Yên đã trở nên vô cùng lo lắng.
Đã xảy ra chuyện?
Tôi cũng lo lắng theo, lập tức không hỏi gì nữa, hai chân chạy nhanh đến nỗi tôi còn cảm nhận được gió thoát ra từ chân mình.
Nếu ba người họ có thể cùng xảy ra chuyện, chắc chắn đó không phải là chuyện nhỏ!
Cũng may ban đầu chúng tôi cách ngọn núi không quá xa, cho nên rất nhanh đã tới được nơi bắn pháo.
“Chị Thu?” Tôi thử kêu một tiếng, không có ai đáp lại, rồi tôi gọi tên Côn Bố và Nha Tử, vẫn chẳng có ai trả lời tôi.
Tôi đặt lão Yên xuống, thật cẩn thận tiếp cận nơi họ đã ẩn náu, sau khi nhìn rõ những gì trên mặt đất, tôi không khỏi tái mặt… chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vũng máu, hình như là máu mới!
Lão Yên cũng khập khiễng bước tới, ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay ra chạm vào vệt máu, rồi xoa xoa tay: “Không sai, đánh giá tình huống hiện tại, tôi đoán lúc bắn pháo cũng là lúc đã xảy ra chuyện.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tôi trầm mặt nhìn xuống vệt máu. Xét theo số lượng vết máu, nếu là của một người để lại, chỉ sợ là người này đã bị trọng thương, nếu là của ba người để lại, tình huống của họ cũng chẳng khả quan cho lắm.
Lão Yên đứng dậy nhìn thoáng qua nơi mà trước đó chúng tôi cho rằng có cơ quan, trầm mặt nói chỉ có thể đi một chuyến mới biết được. Trước đây ông ấy vẫn luôn cảm thấy tên cản thi không phải dạng dễ chọc, cho nên vẫn luôn nghĩ cách để êm đẹp cả đôi bên, nhưng hiện giờ đã quá muộn để từ từ suy nghĩ rồi.
Tôi ừ một tiếng, vừa định đi kiểm tra cơ quan thì lão Yên đã tóm lấy tôi: “Trường An, cậu ở lại đi, nếu Côn Bố và những người khác đều bị thương, vậy trong hai người chúng ta, chỉ còn cậu là người duy nhất có thể làm việc thôi! Cứ để tôi đi tìm nhóm Côn Bố, còn cậu ở bên ngoài tùy cơ ứng biến.”
Giọng điệu của ông ấy nặng nề, như thể đang chuẩn bị hậu sự vậy.
“Không được.” Tôi kiên quyết cự tuyệt.
Lão Yên bất đắc dĩ phải giải thích, nếu nhóm của Côn Bố đã xảy ra chuyện, vậy tên cản thi kia chắc chắn đang đợi hai chúng tôi, nói không chừng gã đã giăng sẵn bẫy rồi, bây giờ là hai người cùng đi hay chỉ một người đi thì cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Tôi vẫn không đồng ý: “Tôi ở bên ngoài biết tuỳ cơ ứng biến như thế nào chứ? Ai biết được dưới kia là nơi như thế nào? Nếu ông vào rồi mà không thể truyền tin tức ra, không phải đến lúc đó tôi vẫn phải đi vào sao?”
Xem ông ấy còn muốn nói gì nữa, tôi xua tay: “Được rồi, cùng đi đi!”
Trên mặt lão Yên lộ ra vẻ bất lực, sau đó không biết ông ấy nghĩ tới chuyện gì, cũng không khuyên can tôi nữa, chỉ bảo tôi nếu xảy ra chuyện gì thì nhớ đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, bởi vì có thể trốn được người nào thì hay người ấy.
“Không nghiêm trọng đến mức ấy đâu, phải không?” Nghe ông ấy nói vậy khiến tôi có chút sợ hãi.
Lão Yên tặc lưỡi hai tiếng: “Nói không chừng còn nghiêm trọng hơn đấy. Chỉ là một người cản thi thôi mà còn có thể ép hai chúng ta tới đường cùng, nếu không có Trát Tây, chúng ta có còn mạng mà sống tới bây giờ không? Phía dưới là nơi thế nào, cả hai chúng ta đều không biết. Chúng ta đã nhìn thấy hai tên cản thi, còn có một đứa nhỏ nữa, tôi đoán bên trong rất có thể là cả một gia tộc lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận