Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 351

“Đây là quan tài mẹ con.” Đội trưởng Bạch nói một câu rồi lập tức bước lên trước giúp đỡ lão Yên, vừa rồi Thương Thần cũng đã nổ súng, bây giờ anh ta lại càng dùng hết hỏa lực đánh yểm trợ cho đội trưởng Bạch.
Tôi và Nha Tử thấy vậy thì cũng lấy súng ra nổ súng về phía hai con cương thi kia, nhất thời bên trong mộ thất, tiếng súng vang khắp nơi.
Giáo sư Hứa sợ liên lụy chúng tôi nên kéo theo Dược Quán Tử lùi lại phía sau mấy bước, vừa lùi lại vừa nói: “Quan tài mẹ con được hình thành rất đặc biệt, con cương thi con này phải được sinh ra bên trong quan tài, sau khi mẹ nó được hạ táng thì mới được, sau khi sinh ra bởi vì không được cứu kịp thời, vì để sống tiếp, cương thi con còn sống sẽ lấy xương máu của cơ thể mẹ mà sống, cho đến khi hoàn toàn chết đi! Vì vậy cương thi con cũng được gọi là thai máu, vô cùng hung ác.”
“Thầy, thầy xác định cái thứ này là nữ sao?” Nha Tử rất giỏi trong việc làm lệch hướng chủ đề, rồi tìm tới một góc độ rất kỳ lạ khác.
Cho dù tầm nhìn của mọi người chủ yếu dừng trên người hai con cương thi, nhưng cũng không để lỡ mất vẻ mặt nhăn nhó lúc đó của giáo sư Hứa, nhìn ra được ông ấy rất muốn dạy dỗ Nha Tử một trận, nhưng bởi vì thời cơ không đúng, nên chỉ đành ép mình nuốt trở lại, một lúc lâu sau mới sầm mặt tiếp tục giải thích.
Cương thi thành hình trong quan tài mẹ con khác với cương thi bình thường, ý thức tự bảo vệ mình của chúng nó vô cùng mạnh, hễ có người xông vào địa bàn của bọn nó, vậy cho dù là kéo nhau cùng chết bọn nó cũng muốn cho những người này biết tay.
Nhưng mà bởi vì khi cương thi con sinh ra, cơ thể mẹ vẫn còn có cảm giác ở một mức độ nhất định, nó có thể cảm nhận được cương thi con sẽ cùng chết với nó ở trong quan tài, vì vậy oán khí cũng vô cùng nặng!
Trong khoảng thời gian giáo sư Hứa giải thích, đội trưởng Bạch đã xông tới trước mặt lão Yên, vừa thấy có người tới cứu lão Yên, cương thi lớn ôm theo cương thi con nhảy ra khỏi quan tài, ném cương thi con về phía đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch nhanh chóng nghiêng về phía sau, sau đó rời chân, trực tiếp sượt sát qua vai với cương thi con, đồng thời mấy cây ngân châm trên tay cũng nhanh chóng được phóng ra, trực tiếp ghim lên trên người con cương thi lớn.
Động tác của bà ấy vô cùng nhanh, sau khi ngân châm bay ra thì cũng chẳng nhìn lại, trực tiếp bước lên trước kéo lão Yên dậy rồi chạy trở lại.
Cương thi con rít lên một tiếng rồi nhào về phía đội trưởng Bạch, lại bị Thương Thần bắn một phát vào đầu, lập tức bổ nhào về phía trước.
Lần này quả thật đã chọc phải tổ ong vò vẽ, cương thi lớn vừa rồi còn bị ngân châm đâm cho không thể động đậy, không biết đã dùng phương pháp nào mà lại thoát được khỏi sự khống chế của ngân châm, đón vững lấy cương thi con, sau đó cào về phía Thương Thần!
Vì để bắn trúng bọn nó dễ dàng hơn nên vừa rồi Thương Thần vẫn luôn không ngừng di chuyển, không biết từ lúc nào anh ta đã cách bọn nó không xa, bị một cào của cương thi lớn đó cào trúng cánh tay, lập tức đổ máu.
“Dược Quán Tử, xem thử cho Tiểu Yên trước đã!” Đội trưởng Bạch vừa kéo lão Yên trở lại, vừa thấy cảnh này thì chỉ kịp ném lão Yên tới trước mặt Dược Quán Tử, sau đó lại xoay người đi cứu Thương Thần.
Tôi vừa thấy tình huống như vậy thì dặn dò Nha Tử tiếp tục nổ súng, sau đó đeo súng lục lại bên hông, rút dao găm ra tiến lên giúp đỡ đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch thấy tôi lên theo thì hét lên một câu bảo tôi đừng làm loạn, tôi không để ý tới bà ấy. Mặc dù bà ấy không nói, nhưng tôi nhìn ra được, vừa rồi bà ấy không hoàn toàn tránh thoát được con cương thi con kia, mà cũng bị cương thi con cào một cái ở trên eo, sau đó đã trực tiếp đi đối phó cương thi lớn, bây giờ lại để bà ấy lên tiếp thì sẽ hoàn toàn không có phần thắng!
Sau khi Thương Thần bị cào thì cũng phản ứng vô cùng nhanh chóng, anh ta trực tiếp thu súng lại, rút ra một thứ giống như là dây kẽm ở trên eo quấn lên trên tay của cương thi lớn.
Lúc chúng tôi xông tới, dây kẽm của anh ta cũng đúng lúc đang buộc vào tay của cương thi lớn, chỉ thấy con cương thi đó giống như gặp phải khắc tinh vậy, nhanh chóng thu tay trở lại, rồi tóm lấy cương thi con ở bên cạnh lùi lại bên quan tài, đứng song song với chúng tôi.
“Cái này của anh là gì vậy?” Lão Yên kinh ngạc nói.
Thương Thần cười ha ha: “Bán thành phẩm của tôi, dự định sau khi hoàn thành thì dùng trong súng lục, ha ha, bây giờ cho bọn nó nếm thử một chút trước.”
Ánh mắt khi nhìn Thương Thần của tôi đã thay đổi, nếu như chỉ có kỹ thuật bắn súng tốt thì không chừng còn có người có thể tiếp nhận ban của anh ta, nhưng nếu như còn có thể tự nghiên cứu ra mấy thứ đạn có thể đối phó với cương thi, vậy có lẽ anh ta muốn tìm một học trò thì thật sự rất khó.
Lão Yên cũng rất bái phục mà nhìn Thương Thần: “Tay nghề này của cậu lại giỏi lên rồi.”
“Đương nhiên, vậy nên anh phải tìm cho tôi một học trò có tư chất cao, nếu không tay nghề này sẽ không còn đâu.” Thương Thần nói một câu đùa nửa thật nửa giả.
Lão Yên luôn miệng đồng ý, nói đợi sau khi xong chuyến này trở về, sẽ bảo tất cả người của 701 đều đi thử, xem xem có ai có thể phủ hợp với yêu cầu của anh ta không.
Thương Thần nói: “Tôi sẽ coi là thật đấy, tới lúc đó anh phải để tôi tùy ý lựa chọn.”
“Được, cậu muốn chọn ai?” Lão Yên cũng đồng ý một cách sảng khoái.
Thương Thần duỗi tay chỉ về phía tôi: “Để thằng nhóc này thử xem, tôi cảm thấy cậu ấy có thể.”
Tôi bị điểm danh mà đầu đầy hoang mang, không biết anh ta thấy được từ đâu là tôi có thể, thế là lập tức liên tục xua tay nói: “Anh đừng nói đùa, tôi đâu biết chế tạo ra đạn như thế này đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận