Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 520

Tôi cười khúc khích, thấy cô ấy vẫn kiên trì mà miệng vết thương của tôi quả thực cũng đã nứt ra rồi, cho nên tôi không nói gì nữa, chỉ tập trung dẫn đường.
Đi đến nơi chúng tôi từng bị mắc kẹt, ánh mắt của tôi chợt trở nên cứng đờ, bởi vì lão Yên và Đồ Tể đang đứng đó, không biết có phải do tôi nghĩ quá nhiều hay không, mà tôi cứ cảm thấy Đồ Tể và ông ấy đang đứng gần quá mức, căn bản không giữ chút khoảng cách như những người đang cảnh giác lẫn nhau.
“Tiểu Thu, các cô thế nào rồi?” Lão Yên nghe được động tĩnh, lập tức chạy lên đón, ngay cả Đồ Tể cũng bước lên giúp đỡ, đỡ Côn Bố sang một bên.
Cô Thu liếc nhìn lão Yên, do dự một lúc, muốn nói rồi lại thôi, phải mất một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: “Lão Yên, ông đây là có ý gì? Đang yên đang lành sao ông lại phải bố trí một trận pháp ở đây?”
Lúc đầu tôi rất sốc vì cô ấy lại dễ dàng hỏi ra như vậy, nhưng sau đó tôi mới nhận ra cô ấy đang cố tình.
Bởi vì trận pháp đã bị chúng tôi phá giải, chỉ cần lão Yên không bị ngốc thì nhất định có thể đoán được câu đầu tiên chúng tôi muốn hỏi là gì, nếu chúng tôi không hỏi thì mới kỳ lạ đấy.
Quả nhiên, vừa nghe chúng tôi hỏi như vậy, lão Yên không những không tỏ ra khó chịu, ngược lại ông ấy còn bật cười lớn: “Các cô các cậu nhận ra rồi sao?”
“Ừm, là Trường An nhận ra, nói rằng ông đã từng dạy cậu ấy trận pháp này.” Cô Thu dựa người sang một bên nghỉ ngơi, chậm rãi trả lời, dường như cô ấy đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng tôi biết cô ấy đang thử lão Yên.
Lão Yên trầm tư liếc nhìn cô ấy một cái, tiếp đó buồn cười lắc đầu: “Không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện ra, tôi chỉ đang làm thí nghiệm, thí nghiệm thôi.”
“Thí nghiệm cái gì?” Tôi buột miệng hỏi.
Câu trả lời của ông ấy thực sự khiến tôi không suy nghĩ không được, trong rừng này thì có gì để thí nghiệm chứ, là khi chúng tôi đang trên đường hoặc là khi chúng tôi bị một con gấu đen truy đuổi ư?
Nói đến thí nghiệm, thời gian và địa điểm lão Yên lựa chọn cũng quá kỳ lạ rồi.
Không, nói về thời gian, rốt cuộc ông ấy đã tạo ra trận pháp ở đây từ khi nào, dọc theo đường đi căn bản ông ấy chưa từng tách khỏi nhóm chúng tôi…
Nghĩ đến đây, tôi nghi hoặc nhìn về phía lão Yên, mà vừa đúng lúc ông ấy cũng nhìn về phía tôi, cười tủm tỉm hỏi có phải người phá trận pháp là tôi không?
Tôi đáp lại một tiếng, bởi vì trong lòng có rất nhiều điều ẩn giấu nên nhất thời tôi cũng không tìm được lời nào để đáp lại.
Lão Yên cũng không buồn để ý, chỉ xua tay nói: “Chứng tỏ là cậu đã hoàn toàn hiểu rõ được trận pháp này, thứ tôi dạy cho cậu chỉ là loại đơn giản nhất, nhưng không ngờ cậu có thể dựa theo đó mà nghĩ ra được cách phá giải trận pháp cao cấp hơn, không tệ, không tệ.”
Rõ ràng lão Yên không muốn nói thêm gì về trận pháp, cho dù có nghi ngờ thì tôi cũng không thể chất vấn ông ấy, đành phải rầu rĩ gật đầu.
Tuy nhiên tên Đồ Tể vừa rồi còn bị chúng tôi khinh thường bỗng mở miệng: “Người này bị làm sao vậy?”
Lúc này tôi mới dừng dòng suy nghĩ, bảo lão Yên kiểm tra tình hình của Côn Bố.
Anh ta vẫn còn thở, nhưng lại không được tỉnh táo, tôi cũng không biết anh ta đã gặp phải chuyện gì, cô Thu nói đó là phản phệ, nhưng dạng phản phệ gì lại có thể khiến người ta trông như đang ngủ thế kia?
Lão Yên đặt Côn Bố nằm trên mặt đất, sau đó kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt ông ấy bỗng trở nên ngưng trọng: “Sao cậu ta lại thành như thế này?”
“À, anh ấy đã dùng một đám cổ trùng để đối đầu với gấu đen, sau đó liền biến thành bộ dạng như bây giờ.” Giọng nói của cô Thu hơi kỳ lạ, như thể cô ấy đang bất mãn với Côn Bố vậy.
Sắc mặt lão Yên càng xấu đi, ông ấy nện mạnh một quyền xuống đất: “Côn Bố này, cũng có lúc làm chuyện xằng bậy!”
Tim tôi đập thình thịch, tôi hỏi ông ấy rốt cuộc có vấn đề gì, lão Yên ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi, sau đó bất đắc dĩ nói: “Các cô các cậu đấy, càng ngày càng không chịu nghe lời khuyên bảo, ai cũng ỷ vào tài cao mà to gan lớn mật, làm ra những chuyện khiến người ta phải bất lực.”
“Cái gì?” Tôi tò mò hỏi.
Lão Yên thở ngắn than dài, sau một lúc lâu giữ im lặng, cuối cùng ông ấy mới lắc đầu nói: “Xem số phận của cậu ta vậy, cậu ta cứ không biết coi trọng cơ thể mình như thế, nhận một bài học cũng tốt.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng biểu cảm trên mặt lão Yên vẫn rất nghiêm trọng, nhưng ông ấy đã nói ra những lời này chứng tỏ vết thương của Côn Bố không quá nghiêm trọng, nếu không nó sẽ không chỉ là một bài học đơn giản đâu.
Khi tôi bình tĩnh lại, những hoài nghi về lão Yên càng ngày càng hiện rõ trong lòng tôi, hiển nhiên tôi rất muốn hỏi cho rõ ràng đầu đuôi. Nhưng tôi biết mình không thể hỏi, không chỉ vì Đồ Tể còn đứng ở đây, mà còn vì tôi nên tin tưởng lão Yên vô điều kiện.
“Đi thôi, đuổi theo Nha Tử và những người khác nào!” Lão Yên xốc Côn Bố lên lưng, sau đó mới quay đầu nói với chúng tôi.
Cô Thu không ngừng cười lạnh, hỏi lại xem có phải chúng tôi đã bỏ quên việc gì đó trước khi rời đi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận