Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 138: Gác Đêm

Nơi này tuy rằng không phải giữa nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng vẫn là cánh rừng hẻo lánh chẳng có mấy người bước vào, người bình thường chẳng ai dám tiến vào nơi này trong lúc đêm hôm như vậy.
Đúng lúc này, Côn Bố cùng Nha Tử cũng đi ra để đổi ca, bắt gặp bộ dạng cảnh giác của hai người chúng tôi, họ vội hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Cô Thu đã kể lại những gì chúng tôi gặp, Côn Bố dùng vẻ mặt vô cảm mà thốt ra ba chữ: Mặc kệ gã!
Thấy anh ta chẳng mấy quan tâm tới bóng người kia, hai người chúng tôi liền trở về lều, có thể là vì tôi mới ngủ gật được một lát, cho nên hiện giờ cũng không buồn ngủ lắm, nên nằm trong túi ngủ mà suy nghĩ miên man.
Một lúc sau, Nha Tử đột nhiên chui vào trong lều của tôi, bí mật hỏi tôi: “Vừa rồi hai người thực sự nhìn thấy tên Trát Tây kia hả?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Chị Thu nhìn thấy.”
Chỉ nghe thấy cậu ta à một tiếng, dường như có vẻ hơi thất vọng, tôi nghi ngờ hỏi lại: “Biểu cảm đó của anh là gì vậy, tôi không thấy người anh còn thất vọng à?”
“Ha ha, tôi không nghĩ thế, chỉ là nếu cậu có thể nhìn thấy Trát Tây thật thì cũng tốt. Ai bảo anh ta có vẻ ngoài y hệt như Côn Bố chứ.” Nha Tử đẩy đẩy kính râm.
Tôi cười nhạt một tiếng: “Anh cho rằng Cổ Vương đương nhiệm của Miêu Cương dễ bắt nạt lắm đấy à?”
Nha Tử tức khắc không nói được gì nữa, trông dáng vẻ này của cậu ta, hiển nhiên cậu ta cho rằng khả năng điều khiển cổ trùng của Trát Tây không bằng Côn Bố.
Tôi đẩy đẩy cậu ta: “Được rồi, anh đi ra ngoài gác đêm đi, tôi đi ngủ đây.”
Cậu ta xoa đầu, không cam lòng bước ra ngoài. Nha Tử vừa mới xốc cửa lều ra ngoài chưa được bao lâu, chúng tôi đã nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến, nghe như có vẻ có người vừa rơi xuống nước.
“Mẹ kiếp, Trường An, cậu mau ra đây!” Nha Tử hô to một tiếng, tôi vội chạy ra ngoài, đã thấy cậu ta lao vào trong nước. Tôi mơ hồ nhìn thấy Côn Bố đang dần dần chìm xuống sông, quan trọng là anh ta còn chẳng hề giãy giụa lấy một cái…
Tôi lập tức chạy tới, Nha Tử đã dùng một tay ôm lấy Côn Bố, một tay ra sức quẫy nước để bơi vào trong bờ. Tôi nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, kéo Côn Bố lên bờ.
Nha Tử tự mình trèo lên, cậu ta run lên cầm cập vì lạnh, vừa mới lên đến bờ đã chạy thẳng đến chỗ đống lửa rồi cởi đồ ra hong cho khô. Tôi sợ Côn Bố sẽ bị lạnh nên cũng kéo anh ta tới gần đống lửa, để anh ta sửa ấm.
“Cổ trùng trên người anh ta đâu rồi?” Tôi vẫn còn nhớ rõ, lão Yên đã từng nói, khi Côn Bố không còn ý thức, những con cổ trùng trên người anh ta sẽ chủ động tấn công những người dám tới gần, nhưng Nha Tử đã nhảy xuống nước vớt được Côn Bố, rồi tôi cũng kéo anh ta lên bờ, nhưng cả hai chúng tôi lại chẳng gặp được con sâu nào.
Tôi vô thức nhìn vào tay Côn Bố, thấy đôi găng tay da hươu vẫn còn trên tay anh ta, hẳn là không nhận nhầm người rồi.
Nha Tử đang xoa tay sưởi ấm bên đống lửa, nghe tôi hỏi như vậy thì không khỏi sửng sốt, rồi hồn nhiên đáp lại: “Không khéo đám cổ trùng của anh ta chết đuối dưới sông hết rồi, nhỉ?”
Tôi cạn lời mà trừng mắt với cậu ta, nếu đám cổ trùng mà dễ “xử” như vậy, làm sao Nha Tử mới bị Côn Bố liếc mắt một cái, đã sợ anh ta như con thấy bố như thế.
Nha Tử đại khái cũng biết lời mình nói chẳng đáng tin, đành phải lắc đầu nói mình không biết, chờ tới sớm mai sẽ tìm đám lão Yên để hỏi thử.
“Cậu đi ngủ trước đi, một mình tôi canh gác được rồi.” Nha Tử xua xua tay với tôi.
Tôi không yên tâm hỏi lại: “Một mình anh có nổi không?”
Nha Tử bật cười, nói sao cậu ta lại không làm được chứ, rồi lại giục tôi mau mau đi ngủ, không ngày mai sẽ “đứt gánh” giữa đường đấy.
Tôi vỗ vai Nha Tử, nghĩ rằng cậu ta chỉ cần hét lên một tiếng là những người khác trong lều cũng nghe thấy, cho nên cũng yên lòng mà mặc kệ cậu ta.
Nói đến cùng, tôi cũng thực sự rất mệt, vừa rồi còn không ngủ được, nhưng bây giờ trải qua bao nhiêu chuyện, cơn buồn ngủ chợt ập tới như thuỷ triều, nên vừa bước vào lều tôi đã lăn ra ngủ.
Tôi có một giấc ngủ bình yên đến lạ thường, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi…
Ngáp một cái thật to, rồi bước ra khỏi lều. Ngay lập tức tôi đã nhìn thấy cô Thu đang ngồi trước đống lửa đã tắt, cau mày không biết đang nhìn gì.
“Chị Thu, những người khác đâu rồi?” Tôi duỗi người, nhận ra không thấy những người khác đâu.
Cô Thu liếc nhìn tôi, nửa cười nửa không, nói: “Đêm qua cậu ngủ ngon thật đấy, nửa đêm ồn ào như vậy mà cậu lại chẳng nghe được chút động tĩnh nào à?”
“Ồn ào gì chứ?” Tôi kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Hôm qua khi tôi đi ngủ đã là một, hai giờ sáng rồi, cũng không thấy động tĩnh gì cả.”
Cô Thu khẽ lắc đầu bảo tôi chờ đi, hiện giờ cô ấy cũng không nắm được tình huống cụ thể, phải chờ mấy người lão Yên về mới rõ được.
Tôi càng tò mò hơn, sáng sớm thế này mà lão Yên với những người khác có thể đi đâu được?
Tuy nhiên, cô Thu cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, cô ấy kể lại, đến khi cô ấy nghe ra động tĩnh thì nhóm lão Yên đã vọt vào trong rừng rồi.
Tôi còn muốn hỏi thêm chuyện khác nhưng lại bị cô Thu giơ tay cắt ngang, sau đó cô ấy chỉ ngồi xổm ở đó, cầm một nhánh gậy chọc chọc vào đống tàn lửa.
Tôi tò mò hỏi cô ấy, có phải đống lửa này có vấn đề?
“Bị người khác động tay chân rồi.” Cuối cùng cô Thu cũng trả lời tôi một câu, sau đó lôi ra một vật gì đó có màu vàng sẫm từ trong tàn lửa, lạnh lùng hừ một tiếng: “Trò vặt vãnh.”
Tôi bước tới định nhặt thứ này lên xem rốt cuộc nó là gì, cô Thu lại hất tay tôi ra: “Cậu không muốn sống à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận