Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 262: Chuyện Xưa Về Thầy Của Lão Yên

Lời này vừa dứt, tôi liền mở to hai mắt nhìn ông ấy, bởi xét cho cùng, trông lão Yên không giống như người sẽ nghi ngờ cả đồng đội của mình.
“Cậu đang cảm thấy đây là chuyện không thể nào phải không?” Nhìn thấy phản ứng của tôi, lão Yên bật cười: “Tôi cũng không dám tin, sau khi mình lên làm chủ nhiệm của 701 lại đưa ra quy định như thế…”
Tôi không nói gì, chỉ bày tỏ mình vẫn đang lắng nghe, bởi vì tôi đoán lão Yên nhất định còn có chuyện ẩn phía sau.
Quả nhiên, lão Yên vừa hỏi tôi xong liền kể tiếp câu chuyện của mình: “Mỗi một người tiến vào 701 đều do có người khác tiến cử, ví dụ như tôi đưa cậu tới, hay giáo sư Hứa đưa Nha Tử vào, còn tôi lại được thầy mình dẫn tới.”
Không ngờ được lão Yên còn có thầy, ông ấy luôn tạo cho tôi cảm giác khá thần bí, tuy rằng ông ấy suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi, ngoại trừ thân phận là chủ nhiệm của 701, ông ấy cũng từng là một người trộm mộ, ngoài ra tôi hoàn toàn không biết gì về ông ấy cả.
Bây giờ nghe nói đến thầy của lão Yên, tôi lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, nhớ tới lúc đó lão Yên nói thật ra ông ấy đã bị phán xử bắn, nhưng lại được 701 cứu một mạng, hẳn người cứu ông ấy chính là người thầy kia rồi.
“Thầy tôi chính là chủ nhiệm đời trước của 701, lúc ấy tôi đã bị giải ra pháp trường, không biết thầy có được tin tức của tôi từ đâu, cảm thấy tôi có thể dùng được, liền cầm một tập văn kiện có dấu đỏ tới cứu tôi.”
Lão Yên đột nhiên rít một hơi thuốc thật sâu, nhả ra một vòng khói: “Các cô cậu không biết đấy thôi, khi đó tôi có cảm giác viên đạn sắp bay ra khỏi nòng súng tới nơi rồi, tiếp đó tôi sẽ bị đưa tới điện Diêm Vương báo cáo, nhưng lại đột nhiên nghe thấy một giọng nữ khàn khàn, yêu cầu những người đó dừng lại.
Ngay lúc ấy trái tim tôi như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, chỉ biết dựng lỗ tai lên nghe bọn họ nói chuyện, nhưng nào ngờ người phụ nữ kia chỉ đưa cho những người định xử tử tôi một tờ giấy, những người ấy đã thả tôi ra.”
“Phụ nữ ư?” Tôi hơi ngạc nhiên, không phải tôi coi thường phụ nữ, chỉ là trong 701 không có nhiều nhân viên nữ cho lắm, kể cả là trong cục tình báo. Cô Thu đã là một nhân tài kiệt xuất rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa đạt đến mức có thể trở thành lãnh đạo, vì thế tôi rất tò mò, không biết thầy của lão Yên là người như thế nào.
“Cậu cũng cảm thấy ngạc nhiên đúng không? Sau khi biết về sự tồn tại của 701, tôi cũng thấy khó tin. Sau này tôi mới biết bà ấy chính là lãnh đạo nữ duy nhất của 701 kể từ khi tổ chức này được thành lập cho tới nay, có rất nhiều người bất mãn với bà ấy, nhưng cũng có nhiều người được bà ấy thuần phục. 701 từ một tổ chức rời rạc đã được bà ấy biến thành một tấm sắt, cho đến bây giờ, bà ấy chính là người tôi ngưỡng mộ nhất.” Trong giọng nói của lão Yên tràn ngập sự hoài niệm.
“Sau đó thì sao?” Tôi tò mò hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến việc ông đặt ra quy định kia?”
Lão Yên cười khổ một tiếng: “Có một lần thầy tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, sau đó bà ấy đã mất tích.”
“Mất tích?” Tôi càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, nghe lời miêu tả của lão Yên, thầy của ông ấy gần như là một nhân vật vô cùng lợi hại, nhiệm vụ có thể khiến bà ấy mất tích nhất định phải rất đáng sợ.
Ai ngờ nghe tôi nói xong, lão Yên lại lắc đầu: “Nhiệm vụ lần đó kỳ thật không khó, cũng vì thế nên thầy tôi mới mang theo người mới đi cùng, những người kia đã quay trở lại, mà mãi chẳng thấy bà ấy quay về. Những người quay trở về từ ngôi mộ ấy đều nói đã tìm được một bảo vật quốc gia vô cùng quý hiếm, bà ấy đã mang theo bảo vật kia và bỏ lại mọi người để bỏ trốn…”
Nghe xong, tôi cảm thấy có gì đó không ổn: “Thật sao?”
“Tôi cũng không biết…” Lão Yên ném điếu thuốc đã cháy tới đấu lọc ra ngoài qua cửa xe: “Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã tới đó kiểm tra, lăng mộ kia có quy mô không lớn, không giống như một nơi có thể tìm được bảo vật gì, hơn nữa, cả đời này có bảo vật nào mà thầy tôi chưa từng thấy qua, cho nên bà ấy sẽ không thể nào làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như thế. Bởi vậy tôi nghi ngờ còn có nguyên nhân khác, nhưng đã hơn mười năm trôi qua, vẫn không có tin tức gì về bà ấy, sự việc cũng đã kết thúc.”
“Trường An, cậu không biết đâu, bởi vì chuyện này mà lúc đầu lão Yên rất khó hoà hợp với người trong 701, đi đến đâu cũng bị người ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường!
Mãi cho đến khi ông ấy liều mạng để mang về một ít bảo vật từ các lăng mộ lớn, một số bảo vật ấy có thể khiến cả thế giới chấn động, lúc này ấn tượng của người khác về ông ấy mới thay đổi!”
Cô Thu cũng tỏ ra phẫn nộ: “Rõ ràng là không có chứng cứ, thế nhưng họ lại cứ như vậy mà định tội cho một người cống hiến cả đời vì quốc gia.”
“Thôi, hiện tại nói những điều này cũng vô dụng. Trường An, hãy nhớ rằng, tôi đặt ra những quy định này cũng vì để bảo vệ các cậu, chỉ cần mỗi lần đi làm nhiệm vụ các cậu đều quay về báo cáo rõ ràng, cậu sẽ chẳng bao giờ phải nhận tội danh như vậy.”
Lão Yên thở dài: “Nếu các cậu không trở về được, chúng tôi cũng sẽ dùng thi thể của các cậu để chứng minh các cậu đã hy sinh vì quốc gia, không để các cậu phải chết mà không được rõ ràng!”
Tôi khẽ gật đầu, lúc này tôi mới hiểu được ý tốt của lão Yên.
“Vậy chuyện kia cứ bỏ qua như vậy sao?” Tôi hỏi.
Nếu dựa theo những gì lão Yên nói, thầy của ông ấy đương nhiên đã xảy ra chuyện, nhưng vì sao nhiều người mới đi theo bà ấy lại luôn khẳng định bà ấy đã chạy trốn? Điều này không có ý nghĩa gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận