Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 118: Bộ Phận 701

Nha Tử quàng tay qua vai tôi: “Mặc kệ ông ta, cậu cứ đi dạo với anh đây trước đã!”
Nói xong, cậu ta liền dẫn tôi vào khu vực công cộng ở chính giữa, tôi tò mò nhìn xung quanh thì thấy một nhóm người đang phân loại các bức điện, còn một nhóm người khác đang dịch và sao chép những bức điện họ lấy được rồi gửi tới các địa điểm khác.
Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe thấy tên các vùng và một số thuật ngữ đặc biệt về các ngôi mộ trong cuộc nói chuyện của bọn họ.
Không gian văn phòng này được chia thành từng vùng nhỏ, một số phòng đã được khóa trực tiếp, bên trong có vài bóng người di chuyển.
Thấy tôi có chút hứng thú, Nha Tử đã nói với tôi rằng nơi này không thể tuỳ tiện ra vào, những người có không gian làm việc riêng nhưng vậy ít nhiều cũng có chút tài năng cùng tính tình quái gở.
Tôi gật đầu hiểu ý.
Sau khi đi tham quan một vòng, Nha Tử đưa tôi đến một phòng họp nhỏ rộng khoảng mười mét vuông ở gần đó, rồi hỏi tôi có muốn biết thêm gì về bộ phận của họ hay không?
Tôi cười khổ nói với cậu ta, hiện tại tôi chỉ biết có một bộ phận như vậy tồn tại trên đời, ngoài việc biết bộ phận này có liên quan đến việc bảo vệ bảo vật quốc gia, đến cả tên của bộ phận này là gì tôi cũng không biết rõ.
“Chậc chậc, bao năm rồi lão Yên vẫn giữ cái tính tình ấy, dẫn người về mà cũng không thể giải thích rõ ràng.” Nha Tử tựa hồ có chút bất mãn, nhưng sau đó lại trở nên hưng phấn: “Vậy cậu cẩn thận nghe tôi nói này.”
Nói đến chuyện chính, cậu ta cũng nghiêm túc hẳn lên, sau khi cúi chào lá quốc kỳ trong phòng hội nghị, cậu ta bắt đầu nói: “Tổ chức của chúng tôi tên là 701. 701 chỉ là mật danh, mọi thành viên của 701 cũng có mật danh riêng, nhưng chúng tôi lại có chung một sứ mệnh. Đó chính là: Chấp hành sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật quốc gia!”
Tuy rằng lão Yên đã nói với tôi điều này nhưng khi nghe lại tôi vẫn cảm thấy rất phấn khích, dẫu thế thì tôi cũng không cắt ngang lời giải thích của Nha Tử.
Cậu ta đẩy đẩy kính râm, nói: “Những người có thể gia nhập tổ chức này đều là tinh anh! Hiện tại, chúng ta có những chuyên gia và giáo sư hàng đầu trong nước, những cao thủ trộm mộ, vua cổ thuật Miêu Cương, thậm chí cả những bậc thầy vũ khí, … tóm lại họ đều là những Trạng Nguyên trong 360 nghề.
Hầu hết những người cậu vừa nhìn thấy đều là nhân viên tình báo của 701. Họ thu thập thông tin tình báo từ nhiều nơi khác nhau, chọn những ngôi mộ có khả năng xuất hiện nhiều bảo vật quốc gia nhất, sau đó bắt đầu tính toán rủi ro.
Nếu hệ số rủi ro quá cao, sẽ không thích hợp để đội khảo cổ bình thường ra quân, lúc ấy 701 sẽ trực tiếp cử chuyên gia mang bảo vật quốc gia về.”
“Hiện tại, hầu hết các bảo vật trong các viện bảo tàng trên toàn quốc đều do thành viên của chúng ta tham dự công tác khai quật mà có, chẳng hạn như chiếc cốc mã não khảm đầu thú bằng vàng, Thanh kiếm của Việt Vương, Thanh Minh Thượng Hà Đồ, …”
“Đương nhiên, rủi ro ở nơi này cũng rất cao! Tục ngữ nói, nơi cất giấu bảo vật nhất định là mộ lớn, mà trong mộ lớn tất có sát khí, đừng nói đến thành viên trong các đội khảo cổ bình thường, cho dù là các chuyên gia có kinh nghiệm đầy mình cũng khó tránh khỏi chuyện gặp thiệt hại.
Có thể nói, làm việc trong 701 là một nghề đi trên lưỡi dao. Cậu xem bên ngoài có nhiều người như thế, nhưng nói không chừng, một ngày nào đó sẽ chẳng còn ai. Những người còn tìm được xương cốt thì coi như có được lời giải thích, nhưng đại đa số các đồng chí sau khi mất tích đều không rõ sống chết.”
Nói đến đây, Nha Tử gõ gõ bàn rồi nhìn về phía tôi: “Nếu cậu đã lựa chọn gia nhập, vậy chắc chắn cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi nhỉ?”
“Đương nhiên.” Tôi gật đầu, giờ tôi đã hiểu vì sao lão Yên lại đốt hết giấy tờ chứng minh của tôi, vì chỉ cần bước vào 701, trên thế giới này thực sự không còn người tên Lưu Trường An nữa.
Nha Tử cười cười: “Tình huống đại khái là như vậy đấy. Nếu cậu muốn hiểu rõ hơn, có thể tới phòng hồ sơ xem qua.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tôi vào được không?”
Nói chung những nơi như phòng hồ sơ phải là nơi cơ mật tuyệt đối mới đúng, hồi trước tôi ở trong quân đội cũng y như vậy.
Nha Tử lại cười lớn, nói: “Những người có thể vào đây đều là những người yêu nước chân chính, vì vậy, đối với bên ngoài, 701 sẽ luôn giữ bí mật, nhưng lại sẵn sàng chia sẻ tài nguyên trong nội bộ. Dù sao thì, kinh nghiệm càng cao thì nguy cơ xảy ra tai nạn càng nhỏ.”
Tôi gật đầu hiểu ý, lúc này cậu ta mới đứng dậy, đưa tôi tới phòng hồ sơ.
Phòng hồ sơ nằm trên tầng hai, đi lên bằng cầu thang trong cuối góc của khu vực công cộng. Toàn bộ tầng này đều là phòng hồ sơ.
Nha Tử tìm người phụ trách mở cửa, tiếp đó bảo tôi tự mình vào trong xem xét, cậu ấy còn có việc phải làm, chờ tới khi dùng bữa tối, cậu ta sẽ đến tìm tôi vừa đưa tôi đi dạo, tiện thể thử mấy món ăn vặt chính hiệu của Yến Kinh.
“Đúng rồi.” Ngay lúc cậu ta vừa quay người chuẩn bị rời đi, tôi đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Cậu có biết cô Tứ không? Anh ta cũng là người trong 701 sao?”
Nha Tử vừa xoay được nửa người bỗng dừng lại, sau khi cậu ta trừng lớn mắt nhìn tôi, trong giọng điệu không kìm nén nổi sự ngạc nhiên: “Cậu… Làm thế nào mà cậu biết tới cô Tứ?”
“Mạng của tôi là do anh ta cứu về.” Tôi không giải thích nhiều.
Nha Tử đánh giá tôi một lượt, trong miệng phát ra những tiếng chậc chậc: “Xem ra lần này lão Yên đúng là nhặt được kho báu rồi. Có cô Tứ chóng lưng cho cậu, mấy người trong nhóm như chúng tôi quả là thấp hơn cậu một bậc lớn đấy.”
Nói xong, cậu ta quay người định rời đi, nhưng đột nhiên lại quay đầu lại, bổ sung thêm một câu: “Cô Tứ không được coi là người của 701, nhưng anh ta lại là người viện trợ bên ngoài mạnh nhất của chúng ta, chỉ khi thực sự khẩn cấp, chúng ta mới mời vị Phật này tới! Chỉ cần có anh ta xuống mộ cùng, chúng ta không thể nào thất bại được.”

Hết Quyển Một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận