Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 391

Sắc mặt của lão Yên lập tức thay đổi, ông ấy nhìn về phía tôi, nói ra từng chữ một: “Trường An, sợ là cậu không hề bị mê hoặc!”
Tôi sững sờ, tình cảnh khi đó vừa nhìn đã thấy là không hề bình thường, nhưng vẻ mặt của lão Yên cũng không giống như đang nói dối.
Tôi đột nhiên nhớ tới gì đó, giơ cánh tay trái của mình lên nhìn một cái, bên trên thật sự có dấu siết do lão Yên nắm mạnh tay tôi, lúc này, Nha Tử bên cạnh cũng nói sau khi anh ta tỉnh táo lại quả thật là đang tóm lấy cánh tay của giáo sư Hứa.
Vẻ mặt của Nha Tử rất áy náy, chắc hẳn cũng biết cánh tay của giáo sư Hứa suýt nữa đã bị anh ta bẻ gẫy rồi nhỉ?
Giáo sư Hứa xoa đầu anh ta, không nói gì cả, nhưng dáng vẻ đó nhất định không phải là đang trách anh ta.
Tôi kinh ngạc kêu lên: “Sao chỉ có mình tôi là tỉnh táo... lẽ nào mê hoặc này không nhằm vào tất cả mọi người sao?”
Mặc dù hoa ăn thịt người đáng sợ, nhưng cũng chỉ là thực vật không có trí thông minh mà thôi, tại sao còn có cả khác biệt trong tấn công chứ.
Không đúng, tôi nghĩ tới gì đó, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh, một lúc lâu sau cũng không nói ra được một câu: “Cái mê, mê hoặc chúng ta, chắc không phải, không phải là hoa ăn thịt!”
“Cái gì?” Lão Yên kinh ngạc.
Tôi giải thích nói, khi đó tôi được giáo sư Hứa nhắc nhở thì mới đi nhìn hoa ăn thịt, sau đó tôi chủ động tới gần nó, khi đứng ở trước mặt nó tôi mới ma xui quỷ khiến mà đi sờ nó, sau đó mới bị nó cắn lấy. Nếu như cảnh tôi nhìn thấy đều là thật, cũng có nghĩa là thứ này căn bản không mê hoặc được tôi...
Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, đặc biệt là đội trưởng Bạch, bà ấy kéo tôi dậy, cũng không quan tâm tới vết thương của tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói: “Cậu nói thật sao?”
Vẻ mặt tôi ù ù cạc cạc, đột trưởng Bạch đột nhiên thở dốc, sau khi thở dốc bà ấy còn ho khan kịch liệt, dáng vẻ đó thật sự giống như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài vậy.
“Thầy... không sao chứ?” Tôi có chút lo lắng.
Bà ấy xua tay, nhưng rõ ràng đã nói không ra lời, tôi nhìn mà khó hiểu, lẽ nào trong lời tôi nói có cái gì làm bà ấy vô cùng sợ hãi sao? Không, nhìn bà ấy cũng không giống như đang sợ hãi, chỉ giống như đã xảy ra chuyện gì làm bà ấy khó mà tin nổi mà thôi.
Tôi luống cuống tay chân nhìn về phía lão Yên, ông ấy lắc đầu với tôi, dáng vẻ đó thì ông ấy cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Thầy Bạch?” Tôi thử thăm dò gọi một tiếng nữa, đội trưởng Bạch có chút mờ mịt nhìn về phía tôi, dáng vẻ đó giống như là nghe không hiểu tôi gọi cái gì.
Lão Yên bước lên trước thả cái tay đang kéo lấy tôi của bà ấy ra, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con bảo đội trưởng Bạch hãy thả lỏng, nói cho dù bà ấy nghĩ tới cái gì, không muốn nói thì không nói, tóm lại là sẽ không có chuyện gì đâu.
Đội trưởng Bạch nhìn về phía lão Yên giống như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tôi có thể chú ý thấy tay của bà ấy còn đang run rẩy, muốn có được an ủi từ chỗ của lão Yên.
“Không sao, thầy, cho dù thầy nghĩ tới cái gì thì cũng sẽ không sao đâu.” Lão Yên nửa ôm đội trưởng Bạch vào trong lòng an ủi.
Lúc này tôi mới chân chính nhận ra thật ra đội trưởng Bạch là một người phụ nữ vô cùng yếu đuối, chính người phụ nữ như vậy đã sống sót được mười mấy năm dưới sự truy sát của cả ban ngành 303, hơn nữa còn giữ vững thần trí thanh tỉnh, rốt cuộc người như vậy thì có chuyện gì có thể làm bà ấy thay đổi sắc mặt chứ?
“Bọn, bọn họ tới rồi...” Một lúc lâu sau, đội trưởng Bạch mới nói ra một câu, ánh mắt giống như là một đứa nhỏ đang luống cuống.
Bọn họ?
Ánh mắt tôi lóe lên: “Là 303 sao?”
Thân thể đội trưởng Bạch run rẩy, lão Yên trách móc trừng tôi một cái, tôi lập tức nhận ra mình đã nói sai rồi. Đội trưởng Bạch có thể nhẹ nhàng qua loa nhắc tới 303 là một chuyện, nhưng lúc đối mặt với đe dọa của 303, bà ấy có thể giữ vững được sự bình tĩnh hay không thì lại là một chuyện khác.
Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của bà ấy mà nghĩ, nếu như tôi bị một thế lực đuổi giết mười mấy năm, khó khăn lắm mới thoát khỏi được, nhưng rồi lại xuất hiện dấu vết của bọn họ thì có lẽ tôi cũng sẽ sụp đổ, phản ứng của đội trưởng Bạch đã là rất bình tĩnh rồi.
Chẳng qua điều làm tôi không rõ chính là tại sao tôi không bị mê hoặc lại có liên quan tới những người này?
Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, trừ đội trưởng Bạch ra có lẽ không ai có thể biết được tại sao lại như vậy, vì vậy nhất thời chỉ còn giọng an ủi nhẹ nhàng của lão Yên, và dáng vẻ bồn chồn lo sợ của đội trưởng Bạch.
Ba người tôi, Nha Tử và Thương Thần tụ lại với nhau, nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ lo lắng nhìn về phía đội trưởng Bạch.
Lão Yên an ủi mấy phút đội trưởng Bạch mới ổn hơn một chút, bà ấy xấu hổ nhìn chúng tôi một cái, sau đó nghẹn ngào nói: “Có một vài chuyện tôi chưa nói với mọi người, là bởi vì không cần thiết, nhưng tôi thật sự không ngờ tới tay của bọn họ đã duỗi dài tới như vậy, Tiểu Yên, lần này chỉ sợ là các con có đi không có về rồi.”
“Là đám súc sinh chó má 303 sao?” Trên mặt lão Yên hiện lên vẻ tức giận.
Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, sau đó thở dài nói: “Thầy gặp được mọi người, vốn tưởng rằng sự sợ hãi với bọn họ sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng mà không ngờ tới...”
Bà ấy không ngờ tới vậy mà nỗi sợ hãi với những người đó vẫn còn lớn như vậy.
“Ha ha, thầy, thầy sợ cái gì, bọn họ còn dám ra tay với con chắc?” Lão Yên nhìn có vẻ rất không đặt những người này vào trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận