Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 692

Lão Yên dẫn tôi đi ra khỏi thôn, nhưng không phải đi đến bờ biển mà là theo hướng chúng tôi đi vào.
Còn chưa tới cổng thôn đã bị Trịnh Tam ngăn cản, lão Yên trực tiếp dùng thân phận của mình để trấn áp ông ta, nói nếu ông ta lại cản trở việc nghiên cứu của chúng tôi thì sẽ để cho chính quyền huyện xử phạt thôn Phong Thu.
Trịnh Tam không tin, lão Yên cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cậu cho rằng lúc trước nhận được mệnh lệnh của cấp trên là giả sao?”
Tôi vỗ tay một cái, không sai, thân phận của chúng tôi mặc dù là giả, nhưng giấy chứng nhận của chúng tôi cùng với thông báo cho cấp trên của thôn Phong Thu đều là thật.
Từ xưa đến nay dân không đấu với quan, sử dụng điểm này tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng nói vậy bọn họ cũng không dám thực sự giết chúng tôi!
Nếu không thì chuyến đi biển vào buổi sáng tôi chắc hẳn đã không thể sống sót mà trở về.
Quả nhiên, thái độ cứng rắn của lão Yên khiến Trịnh Tam mềm nhũn, chỉ dặn đi dặn lại là không được nói cho bên ngoài biết sự tồn tại của thôn Phong Thu.
“Tôi không có hứng thú đó, tránh ra!” Lão Yên lườm ông ta một cái.
Trịnh Tam bất đắc dĩ lui đến ven đường, lão Yên bước nhanh như bay chạy vào rừng, tôi đeo một cái túi lớn nhanh chóng đuổi theo.
Tôi hỏi ông ấy nếu có thể dùng thân phận này trấn áp Trịnh Tam, vì sao lại không dùng ngay từ đầu?
“Cái này chỉ có thể sử dụng một lần, người đi chân trần không sợ người mang giày, chúng ta có kế hoạch thì chưa chắc bọn họ sẽ không có, nếu thực sự chọc giận những người này thì chuyện gì họ cũng dám làm.”
Lão Yên nhanh chóng giải thích, nói hai ngày nay tuy rằng không có tiến triển gì lớn, nhưng ông ấy cũng đã quan sát kĩ toàn bộ thôn.
Phụ nữ ở trong thôn này rất ít khi ra ngoài, không biết có phải bởi vì có người lạ tới hay không, chỉ có những người đàn ông cường tráng như Trịnh Tam mới lang thang ở bên ngoài, có mấy người thậm chí trông giống như võ sư.
Nếu thật sự đánh nhau thì một chọi bốn chúng tôi cũng không thể đánh lại được, hơn nữa họ còn là những người dân bình thường nên chúng tôi đương nhiên phải dè chừng khi đối phó.
Tôi trầm ngâm gật đầu, đang muốn hỏi thêm thì lão Yên đã vào rừng, tôi đành phải ngừng cuộc nói chuyện rồi lao vào rừng.
“Trường An, cậu tìm giúp tôi một thứ.” Vừa vào rừng, lão Yên liền vội vã phân phó.
Tôi hỏi ông ấy đang tìm cái gì, ông ấy nhìn lướt qua cánh rừng, nhẹ giọng nói: “Quỷ Châm Thảo.”
“Ông muốn thứ này để làm gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Loài quỷ châm thảo này rất phổ biến và có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên đất nước chúng tôi, nó thường mọc ở ven thôn, ven đường và ở bãi đất hoang, khi còn bé ở bên cạnh nhà tôi có rất nhiều.
Lão Yên vừa dặn dò tôi vừa cúi đầu tìm, vừa giải thích rằng trong Đông y của Trung Quốc, nếu muốn giảm bớt bệnh vảy cá thì quỷ châm thảo là loại thảo dược có hiệu quả và tiết kiệm nhất, rất thích hợp cho ngư dân sử dụng.
Ngư dân nơi này đã có bệnh vảy cá vậy thì xung quanh hẳn phải có quỷ châm thảo mới đúng.
Tôi tìm một vòng nhưng không có thu hoạch gì, mà lão Yên tìm ở phía bên kia cũng không thấy.
Tôi buông tay, nói rằng đây chẳng qua cũng chỉ là một vị dược liệu trị bệnh vảy cá, có lẽ bọn họ còn có thứ khác thích hợp hơn.
Lão Yên lắc đầu: “Không! Thứ thích hợp với khí hậu thôn Phong Thu, tiết kiệm và có hiệu quả nhất chỉ có Quỷ Châm Thảo.
“Nhưng ở đây không có.” Tôi có chút rầu rĩ.
Lão Yên lại mỉm cười, nói không có mới đúng.
Tôi bị ông ấy làm cho rối rắm, không hiểu ông ấy muốn biểu đạt điều gì, mà lão Yên đã nhanh chóng đi ra khỏi đó và đi sâu vào rừng…
“Lão Yên, rốt cuộc ông đang suy tính điều gì?” Tôi đuổi theo phía sau, lo lắng hỏi.
Lão Yên ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút ngưng trọng, há miệng muốn giải thích lại giống như không biết phải mở miệng như thế nào.
Tôi bị ông ấy làm cho khó hiểu, ông ấy nhún nhún vai nói: “Trường An, chờ thêm một chút đi, chờ đến khi tôi xác định điều tôi suy nghĩ là đúng thì sẽ nói cho cậu biết.”
“Được!” Ông ấy trịnh trọng nói, tôi cũng trịnh trọng đáp lại.
Ông ấy chạy một mạch đến chỗ chúng tôi đỗ xe lúc trước, cũng may nơi này ít người lui tới, ngoài một ít bụi và phân chim ra thì những thứ khác trên xe đều rất tốt.
Lão Yên một tay kéo mở cửa xe, lấy từ dưới đệm ghế lái ra một tấm da lông đen thui.
Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm tấm da lông này, phía trên còn dính máu, rõ ràng là sau khi lột xong liền cất đi.
“Đây là lông của con gì đây?” Tôi nhận lấy từ tay lão Yên, lật qua lật lại nhìn thì cảm giác giống như lông sói mà cũng không giống lắm, ít nhất là tôi chưa bao giờ thấy con sói nào lớn như vậy.
Lão Yên cười khúc khích: “Chính là sói, nhưng mà đây chính là vua sói, nó lớn hơn những con sói mà cậu từng gặp trước đây, mấy trăm năm mới gặp một lần.”
Tôi lẩm bẩm: “Nếu đã hiếm như vậy sao còn giết rồi lột da nó?”
Ông ấy cũng không để ý tới lời lẩm bẩm của tôi, chỉ lấy lại tấm da lông thú sau đó dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của tôi mà lấy ra một mảnh giấy nhàu nát dưới lớp lông.
Tờ giấy gì mà lại dùng phương pháp bí mật như vậy để giấu chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận