Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 711

Vị trí của cái đèn này không đúng!
Sau khi chuyển vào ở, mỗi lần chúng tôi có việc đều sẽ thảo luận với nhau ở trong nhà chính.
Thứ nhất là do phòng chính rộng rãi, thứ hai là chúng tôi cũng có thể chú ý động tĩnh bên ngoài vào bất cứ lúc nào.
Nhưng hiện tại đèn trong phòng chính đã tắt, nhưng đèn trong gian phòng gần với bếp lại được bật sáng.
Mà đây còn là phòng của đội trưởng Bạch.
Tôi cảm thấy nghi ngờ, bởi vì sức khỏe của đội trưởng Bạch không tốt, trước đó có mấy lần bị ép phải lộ diện cũng là do bất đắc dĩ, còn lúc bình thường thì đều tắt đèn và đi ngủ sớm…
Tôi chậm rãi lần mò về phía phòng, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi ngồi xổm ở dưới góc tường bên ngoài căn phòng của đội trưởng Bạch, đồng thời chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Tích tích!
Âm thanh điện báo lại vang lên lần nữa khiến tôi giật nảy mình và vội vàng che bộ đàm lại, nhưng lại phát hiện âm thanh điện báo này không phải đến từ bộ đàm của tôi mà là từ gian phòng của đội trưởng Bạch!
Tôi áp tai vào tường, tiếng điện báo liên tục lọt vào tai nhưng lại thấy không có ai trả lời.
Xem ra căn phòng này cũng không có ai, còn việc đèn được bật chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Tôi cười khổ lắc đầu, là do tự mình dọa mình chứ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bịch!
Nhưng khi tôi vừa định rời đi thì lại có tiếng động từ trong phòng truyền đến, như thể có thứ gì đó rơi xuống.
Sau đó tôi nghe được một giọng nói quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng những gì giọng nói này nói lại khiến tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
"Không được, bọn họ còn chưa thể chết, bí mật ẩn giấu trong thôn Phong Thu còn phải dựa vào bọn họ đến giải mã!”
“Không sai, nhất định là có bí mật, cho nên ông cứ yên tâm, nhất định sẽ có.”
“Trường sinh bất lão? Mặc dù việc này tôi không cam đoan được, nhưng bí mật này đáng để mạo hiểm, nếu không thì mấy trăm năm nay thôn Phong Thu này sao có thể ẩn mình ở một nơi nhỏ bé như vậy được?"
"Được rồi, tôi cúp máy trước, sau này nếu không có việc gì thì đừng có gọi điện đến, trong lòng tôi tự hiểu rõ chuyện của mình, cho nên không cần ông phải thúc giục.”
“Chờ thêm đi, không tới mấy ngày nữa đâu.”
Lời này vừa rơi xuống thì vang lên một trận động tĩnh, giống như có người đang nằm lại trên giường, sau đó là một mảnh yên tĩnh.
Tôi phải siết chặt nắm đấm đến mức gần như bóp nát xương tay, lúc này mới không khiến mình phát ra tiếng.
Côn Bố... Sao lại là anh?
Kể từ khi quen biết Côn Bố cho đến nay, tôi gần như chưa từng nghe anh ta nói chuyện thao thao bất tuyệt như vậy, nhưng thật không ngờ lần đầu tiên bản thân nghe được lại là trong tình huống này.
Anh ta đang nói chuyện với ai? Rốt cuộc thôn Phong Thu này có bí mật gì?
Và... tại sao anh ta lại ở trong phòng của đội trưởng Bạch?
Tôi đột nhiên vỗ đầu một cái: Chuyện này có gì đó không đúng, xét theo tình trạng thể chất của đội trưởng Bạch mà nói thì bà ấy không thể rời khỏi phòng được, như vậy thì sao Côn Bố lại ở trong phòng của bà ấy chứ?
Suy nghĩ trong đầu tôi phân chia loạn xạ, khiến tôi nhất thời chỉ cảm thấy bất cứ ai cũng khả nghi, thậm chí ngay cả chính mình cũng đều không thể tin.
Có lẽ là kể từ lúc chúng tôi đến thôn này thì đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, cho nên bản thân đã không còn là chính mình nữa.
Tôi bị ý nghĩ này của mình làm cho giật nảy người, nhưng lại cảm thấy có một manh mối xẹt qua trong đầu, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất.
Tôi nhấc đôi chân tê dại của mình lên rồi từ từ rời khỏi góc tường, sau đó giả vờ như mình vừa mới quay lại.
"Trường An?"
Giọng nói của cô Thu từ phía sau truyền đến, khiến cho động tác bước vào cửa của tôi dừng lại.
Ngay khi vừa quay đầu thì thấy cô ấy đang đi theo tôi, trên gương mặt lộ ra vẻ ngờ vực hỏi tôi tại sao còn ở đây, lão Yên đâu?
Tôi vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã phát ra tiếng cọt kẹt mở ra từ bên trong, Côn Bố mặt không biểu cảm nói: "Sao hai người đều đứng bên ngoài vậy, mau vào đi."
Tôi nhìn thoáng qua Côn Bố, muốn nói lại thôi.
Ngược lại là cô Thu, cô ấy chẳng những không có bất cứ phòng bị gì mà còn triệt để nói ra hết toàn bộ những gì mà mình đã nhìn thấy rồi hỏi Côn Bố về tình hình hiện tại như thế nào.
Tôi chỉ đứng ở một bên nghe đoạn đối thoại của hai người thôi mà cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Côn Bố đang nói dối, nói dối một cách công khai!
Anh ta rõ ràng đã được lão Yên phái ra ngoài trông chừng thuyền đánh cá về bến, nhưng hiện tại anh ta lại nói dối không chớp mắt là mình vẫn luôn ở trong phòng chờ tin tức.
Tôi ấp úng há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng nói là tình hình hiện tại đang hỗn loạn, tôi không hiểu tại sao lại đến thôn Phong Thu để chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ là vì một truyền thuyết vô căn cứ?
Cô Thu cười nói: “Việc 701 được phái đi vì những truyền thuyết vô căn cứ là chuyện rất bình thường.”
“Nếu mọi người đều đã bình an vô sự, Trường An, cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi có tin tức rồi lại nói.” Côn Bố thản nhiên nói với tôi.
Tôi ừ một tiếng rồi trực tiếp trở về phòng, sau đó nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận