Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 314

“A!" Nha Tử đột nhiên hét lên, run rẩy chỉ tay về phía trước, tôi lập tức cầm súng lên để cảnh giác, sau đó nghe được tiếng của Dược Quán Tử: "Sợ cái gì? Tôi chỉ đang thử phương pháp của lão Hứa thôi."
Thì ra Dược Quán Tử đã trực tiếp dùng ánh sáng của đèn pin trên tay chiếu vào mặt mình, còn Nha Tử đối diện ông ấy thì nghĩ rằng mình đã thấy thứ quỷ quái nào đó nên mới bị hù cho sắc mặt tái nhợt.
Tôi lặng lẽ hạ súng xuống và bảo Nha Tử đừng giật mình hoảng hốt như thế, nếu chẳng may tôi thực sự bắn ra một viên đạn thì sao?
“Xem ra lão Hứa nói đúng.” Dược Quán Tử tắt đèn pin: “Ánh sáng chiếu quá xa cũng không tốt, ít nhất không thể chạm vào tường mộ hay thậm chí là dưới mặt đất.”
Lão Yên cười ha ha: "Dễ thôi, trước đó tôi đã mua hai ngọn đèn dầu ở trong làng Diệp Gia, chỉ cần dùng giấy chặn một chút là được.”
Nói xong, ông ấy đã nhanh chóng dùng giấy che đèn dầu lại, sau đó đặt ngọn nến vào, hai ngọn đèn lồng đơn giản đã hoàn thành.
Vì ánh sáng của thứ này không thể quá sáng, nên lão Yên đã cắt bấc của ngọn nến thật ngắn, vừa đủ để chúng tôi có thể nhìn rõ nhau.
Lão Yên và tôi mỗi người cầm một ngọn đèn, sau đó mọi người tập hợp lại một chỗ rồi chậm rãi di chuyển đến nơi có lẽ là chủ mộ.
Khi chúng tôi di chuyển, khung cảnh xung quanh cũng dần dần hiện ra trong tầm mắt, nhưng chúng tôi vẫn không thể nhìn thấy toàn cảnh mà chỉ nhìn thấy được một đường nét mơ hồ.
“Nơi này hình như không giống với chủ mộ.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.
Dựa theo kích thước của hố chôn, phòng chủ mộ sẽ không thể tồi tàn như vậy được.
Đúng vậy, cũng quá mức tồi tàn rồi! Ngoài mặt đất và tường mộ, nơi này hầu như không có gì, nếu ngẫu nhiên gặp phải thứ gì đó thì quả thực so với đồ trong hố chôn thì giống như đồng nát sắt vụn hơn.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng: “Có lẽ chúng ta và nhóm khảo cổ đều đã đoán sai, còn thứ lộ ra hoàn toàn kia cũng không phải là chủ mộ.”
Nha Tử kinh ngạc, cảm thán một câu: “Nếu đây không phải là chủ mộ, vậy quy mô của mộ nước Tăng cũng lớn quá rồi?"
Quả thực, kích thước của hố chôn bên ngoài vốn đã khá lớn, nếu cộng thêm chủ mộ thì mộ nước Tăng này cũng đủ để khiến toàn bộ giới khảo cổ phải chấn động.
Nếu quy mô lại mở rộng hơn một chút, như vậy thì không chỉ oanh động thôi đâu, mà là chấn kinh!
“Nhìn kỹ hẵng nói.” Vẻ mặt của lão Yên không thay đổi, ngoại trừ có chút lo lắng.
Tôi hỏi ông ấy làm sao vậy, nhưng ông ấy chỉ nói ngôi mộ trống rỗng này có chút kỳ lạ.
“Bình thường mà nói, mộ táng sẽ không có mộ thất trống.”
Lão Yên nói: “Từ xa xưa, lăng mộ của các hoàng đế và tướng lĩnh đều được xây dựng từ trước. Trên thực tế, bọn họ cũng đã tính xong lúc người đó qua đời sẽ chôn cùng với bao nhiêu người rồi, cho nên mộ thất đều có số lượng nhất định, bởi vậy mộ trống là một sự bất kính rất lớn đối với người đã khuất!"
Giáo sư Hứa thản nhiên nói, nhưng lời nói lại có chút trịnh trọng: "Nói cách khác nơi này bị thiếu mất một cái quan tài."
Ông ấy vừa nói ra lời này, nét mặt của chúng tôi đều có chút vi diệu, bởi vì việc nói ra những lời này ở trong hoàn cảnh chỉ có thể nhìn thấy mặt của nhau và xung quanh đều tối om, đúng là khiến người ta rùng mình.
Nhưng giáo sư Hứa hiển nhiên không để ý tới, ngược lại còn cầm đèn của lão Yên nói: "Cho dù chúng ta có dựa vào ngọn đèn này thì cũng chưa chắc có thể thăm dò được từng ngóc ngách, hiện tại tôi sẽ đi dọc theo các góc tường để tới đường giữa, còn mọi người nhớ chút ý động tĩnh.”
"Không được, lúc này tốt nhất không nên tách ra.” Lão Yên không đồng ý, cau mày nói: "Tuy nói chúng ta rất có thể đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng một cái quan tài lớn như vậy, chỉ cần không mù thì sẽ không có khả năng bỏ qua nó được, cho nên, nếu nơi này thật sự không có quan tài, vậy mọi người phải cẩn thận một chút."
Lão Yên phân tích cũng không sai, cho nên giáo sư Hứa nhất thời không tìm được gì để phản bác, nhưng Dược Quán Tử hiếm khi mở miệng lại lên tiếng: "Chúng ta cũng không thể luôn bị vây khốn ở đây được?"
Tôi gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, lão Yên, ông để tôi đi đi. Mặc dù không thể chiếu sáng lên tường mộ, nhưng tay luôn có thể sờ đến, ít nhất là phải sờ tới lối ra, đồng thời không thể ở đây quá lâu."
Người ở chỗ này cũng chỉ có tôi là người thích hợp nhất. Mặc dù tôi không có kiến ​​thức sâu rộng như đám người giáo sư Hứa, cũng không nghiên cứu kỹ lưỡng về mộ táng giống như lão Yên, nhưng tôi lại biết chút ít về hai thứ này, cho nên tôi là người phù hợp nhất để đi tìm hiểu.
Lão Yên cũng biết đây là cách tốt nhất nên cũng không từ chối, chỉ dặn tôi nhất định phải cẩn thận, nếu có khác thường thì phải lập tức rút lui.
"Yên tâm.” Tôi đưa đèn lồng cho Nha Tử ở bên cạnh, dù sao tôi mang theo cũng vô ích, thậm chí còn vướng víu.
Tôi dựa theo trí nhớ, bước về phía bức tường mộ ở bên cạnh, bởi vì phải đi trong bóng tối, cho nên tôi bước đi rất chậm rãi, phải một lúc lâu thì tôi mới chạm vào bức tường.
Nhưng vừa chạm vào đã khiến tôi không khỏi rùng mình, lạnh quá!
Quả thực giống như chạm vào một khối băng đã trải qua chín mùa đông liên tiếp vậy.
Bức tường này được làm bằng gì? Rõ ràng cách mặt đất không xa, tại sao nhiệt độ có thể thấp như vậy?
Tim tôi đập thình thịch, không đúng, không phải do nhiệt độ thấp mà là do bản thân bức tường này có vấn đề, bởi vì lúc chúng tôi đứng ở bên cạnh cũng không hề cảm giác lạnh chút nào.
Tôi áp người vào tường, cẩn thận sờ từng li từng tí, nhưng qua một lúc sau thì hai tay của tôi tê đã run lên vì lạnh, thỉnh thoảng còn phải rút về rồi hà hơi và xoa xoa tay một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận