Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 491

Lưu Hàn Thu không nói gì nữa, mỗi lần lão Yên đuổi ông ta quay về, ông ta sẽ dằn lại tất cả những cảm xúc, làm người khác không nhìn ra được rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Tôi rất để ý ông ta, bởi vì biểu hiện trên cả đoạn đường đi này của ông ta thật sự không giống như một người cấp trên có lòng dạ độc ác, nhìn qua có vẻ càng giống một lãnh đạo không có đầu óc hơn, toàn dựa vào Trường Không thỉnh thoảng nhắc nhở, ông ta mới có thể kiềm chế lại được cảm xúc, nếu không sẽ giống như là một quả pháo có chất lượng kém, động vào một cái là nổ.
“Sắc trời đã tối rồi, tối nay thật sự sẽ không tìm được nơi qua đêm, đi tiếp về phía trước xem xem, tóm lại phải tìm được một nơi trống trải một chút.” Cũng không phải là lão Yên đang cố ý dọa Lưu Hàn Thu.
Trong rừng rậm thế này hạ trại ngoài trời mới là tình huống bình thường, nếu như mỗi ngày đều có thể tìm được hoặc gặp được miếu thờ giống như là tối qua thì mới là chuyện lạ.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, ăn chút đồ ăn, đợi nhiệt độ cơ thể khôi phục lại một chút, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Bây giờ là hơn ba giờ chiều, muộn nhất chúng tôi phải tìm được nơi nghỉ ngơi trước năm giờ.
Bởi vì bây giờ ít nhiều gì vẫn còn có thể nhìn thấy đường đi, đợi sau năm giờ, trong rừng sẽ là một màu đen kịt, đến lúc đó sẽ chẳng nhìn thấy gì, dựa vào chút ánh sáng của đèn pin đi đường trong đêm tối như vậy, mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều!
Mỗi người đều vác một cái túi rất to, đi ở trong nền tuyết trong rừng, không qua bao lâu đã truyền tới tiếng thở dốc, tâm trạng của mọi người càng nặng nề hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối cùng chúng tôi đã tới một mảnh đất trống trải. Nói là trống trải, cũng chỉ là nơi này ít hơn hai cái cây so với những nơi khác mà thôi, ở giữa trống ra một bãi đất khoảng ba bốn mét vuông tạo điều kiện cho chúng tôi trải được túi ngủ.
Tôi và Nha Tử tay chân nhanh nhẹn chất củi đốt lửa, rồi ngồi bên cạnh đống lửa nướng lương khô, khi cho vào miệng cuối cùng chúng tôi cũng cảm thấy có thêm một chút mùi vị!
Mấy người Lưu Hàn Thu cũng bắt chước đốt một đống lửa khác, sau đó lấy hộp thịt bò ra, bọn họ vừa mới mở ra, mùi hương đó đã bay qua, làm chúng tôi không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lão Yên và Côn Bố còn ổn, dù sao tôi và Nha Tử đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang là lúc có khẩu vị tốt nhất. Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, cái khác thì không nói, chỉ vấn đề ăn uống thôi đã làm chúng tôi vô cùng đau đầu, đồ trong balo đều có hạn, chẳng ai ngốc tới mức để thức ăn chiếm quá nhiều không gian cả.
Vì vậy mỗi lần thứ chúng tôi mang theo nhiều nhất chính là lương khô, ăn vào thì đảm bảo sẽ no ngay, nhưng mà chẳng có chút mùi vị nào, thỉnh thoảng bắt được một con gà rừng thỏ rừng gì đó cũng có thể làm chúng tôi vui vẻ cả nửa ngày.
Không ngờ tới mấy người 303 lại có thể tốn công sức như vậy, cho dù mang nặng đi đường đã là vô cùng khó khăn với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quên mang theo đồ hộp vừa vô cùng chiếm không gian lại vô cùng nặng này.
“Có chút tiền đồ đi!” Lão Yên nhỏ giọng trách mắng một câu, nói đợi về Yến Kinh rồi, cho chúng tôi tới chỗ lão Trương ăn đủ, đừng ở đây làm mất mặt nữa.
Tôi cười hì hì hai tiếng, nuốt nước miếng cũng chỉ là phản xạ theo bản năng, tôi còn có thể vì chút đồ đó mà đi tới chỗ Lưu Hàn Thu làm mất mặt sao?
Nhưng chúng tôi bên này còn chưa nói gì, Khoái Đao bên kia đã ôm mấy hộp thịt bò đi tới, anh ta thả đồ xuống dưới đất rồi nói: “Chủ nhiệm của chúng tôi mời các cậu ăn.”
Thái độ của anh ta nhìn có vẻ cũng rất bình thường, không có ý chế nhạo, tôi quay đầu nhìn về phía Lưu Hàn Thu, ông ta đã ăn ngấu nghiến xong một lon đồ hộp, xem ra đồ hộp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà ông ta có thể tốt bụng như vậy sao?
Lão Yên lại lạch cạch mở một lon đồ hộp ra rồi bắt đầu ăn, dáng vẻ đó giống như người vừa rồi bảo chúng tôi đừng làm mất mặt không phải là ông ấy vậy, tôi không khỏi có hơi khinh bỉ ông ấy.
Có lẽ ông ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, thế là lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đổ hết thịt trong hộp vào trong miệng, sau đó lau miệng nói: “Nhìn tôi làm gì, liếm mặt đi xin mới gọi là mất hết mặt mũi, những thứ này đều là tự đưa tới cho ông đây, không ăn thì cậu chính là tên ngốc!”
“Lý lẽ không chính đáng của ai cũng không nhiều bằng ông.” Tôi cạn lời nói.
Sau đó cũng bất chấp tất cả trực tiếp mở một lon đồ hộp ra, bởi vì tôi phát hiện trừ tôi ra, những người khác đều không biết xấu hổ tự cầm đồ hộp lên để ăn rồi, nếu như tôi không động nữa có lẽ sẽ không còn phần của tôi.
Ăn no uống đủ, hiếm khi mấy người Lưu Hàn Thu yên tĩnh, bọn họ vây quanh đống lửa chui vào trong túi ngủ đi ngủ, chẳng có chút ý gây sự nào cả.
Không biết có phải lão Yên đã bị gây sự quen rồi hay không, còn cố ý đi lên mắng hai câu, nhưng rất rõ ràng là Lưu Hàn Thu không hề muốn để ý tới ông ấy, chỉ co đầu vào trong túi ngủ, ngủ càng sâu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận