Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 217: Cho Nổ

Thuốc nổ đã được buộc cách chỗ tôi ngồi không xa, vừa cẩn thận tránh thuốc nổ, tôi vừa cầm dao găm đâm thật mạnh vào đầu con rắn nọ.
Tạch!
Con dao găm và vảy rắn va vào nhau phát ra âm thanh chói tai, con dao găm của tôi lập tức vỡ thành từng mảnh.
Xong rồi, mấy cái vảy rắn này cứng quá!
Dao găm không những không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho con rắn khổng lồ, mà còn chọc giận nó, nó điên cuồng giãy giụa, rõ ràng là nó muốn hất tôi ngã xuống.
Tôi lại rút ra một con dao khác gài bên hông, hai tay ôm thật chặt quanh cổ con rắn khổng lồ, cố gắng duy trì sự cân bằng của cơ thể.
Bùm!
Toàn thân con rắn khổng lồ không ngừng vặn vẹo, không biết đuôi nó đã quét qua thứ gì, tạo ra một âm thanh rất lớn.
Cơ thể tôi run rẩy, đôi tay suýt chút nữa đã nới lỏng, vì thế tôi càng siết chặt tay hơn.
Rắn khổng lồ vẫn không ngừng vặn vẹo, cánh tay tôi cũng vì cọ xát mà chảy máu đầm đìa, nhưng dù đau đớn đến mức nào tôi cũng không dám nới lỏng tay mình!
Thấy không thể thoát khỏi tôi, con rắn khổng lồ kia ấy thế mà lại ngẩng đầu lên, va mạnh vào một thân cây.
Tôi nhanh chóng áp mặt vào thân rắn, hai tay khóa chặt cổ con rắn nọ, cố gắng hết sức để tránh mình bị thương khi nó va vào thân cây.
Bùm!
Cú va chạm mạnh khiến đầu óc tôi choáng váng, phải mất mấy giây sau tôi mới phản ứng lại, lập tức cảm nhận được trên đầu nổi lên một cục u.
Tuy nhiên, do tôi đang nấp sau đầu con rắn nọ nên không chịu lực va chạm mạnh, ngược lại là con rắn khổng lồ kia đã tự va vào cây rất mạnh, gây ra một vết thương lớn trên đầu, nó ngẩng đầu và rít lên tiếng kêu đau đớn, nó càng vặn vẹo dữ dội hơn, khiến rất nhiều lần tôi suýt chút nữa đã ngã xuống.
“Hắc hắc, chính mày tự làm mình bị thương, vậy cũng đừng trách tao tàn nhẫn, độc ác…”
Một tay tôi vẫn giữ chặt cổ con rắn khổng lồ, một tay khác rút ra một con dao găm nữa, đâm thẳng vào miệng vết thương trên đầu nó.
Những chiếc vảy cứng vốn dĩ rất cứng đã bị nó tự đâm vỡ ra, vì thế con dao găm của tôi cứ vậy đâm xuống mà chẳng gặp chút trở lại nào, sau một tiếng phụt, máu tươi phun ra, chảy xuống cổ tay đang ôm chặt thân rắn của tôi. Vừa mới không để ý, tôi đã trượt tay và ngã trên mặt đất.
Cú ngã này có chút mạnh, khiến tôi qua hồi lâu vẫn chưa thể đứng lên được, vừa định đứng dậy đã thấy con rắn khổng lồ kia há to miệng lao về phía mình.
“Trường An, mau trốn đi!”
Cô Thu lại hét lên một tiếng, rồi dưới cái nhìn kinh sợ của tôi, cô ấy kiên quyết bấm ngòi nổ.
Giờ phút này tôi không thể nghĩ được gì nữa, vội ôm đầu theo bản năng, lăn người về phía trước, ngay sau đó, phía sau lưng nơi tôi vừa mới nằm đã vang lên một tiếng nổ mạnh.
Đầu tôi bị trùm kín, lồng ngực căng cứng, tai ù đi khiến tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ xung quanh nữa, chỉ nghe được thấp thoáng có người đang lo lắng hét lên bên cạnh.
Tôi cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, lắc lắc đầu, mọi thứ xung quanh tôi dường như cũng đang lắc lư.
“Trường An…”
Không biết ai đang gọi tôi, tiếng gọi kéo dài, tôi nhìn theo tiếng gọi đó và nhìn thấy lão Yên đang nói gì đó, miệng ông ấy đóng vào mở ra rất nhiều lần, nhưng tôi không thể nghe được gì.
“Lão Yên?” Tôi hô lên một tiếng, nhưng rồi lại giật mình hoảng sợ, bởi vì âm thanh của tôi đã nghẹn lại, vừa mở miệng ra đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Ẹo…
Tôi há miệng nôn ra một ngụm máu, tuy trông rất đáng sợ nhưng khi máu phun ra, tôi thấy ngực mình dễ chịu hơn nhiều, tiếng ù trong tai cũng giảm đi một chút.
Rốt cuộc tôi cũng nghe rõ giọng nói của lão Yên, ông ấy không nói gì khác, chỉ luôn gọi tên tôi để xác nhận tình hình của tôi.
“Không, tôi không sao.” Tôi xua tay, muốn nói gì đó an ủi ông ấy, nhưng chỉ thấy trước mắt đã biến thành màu đen, rồi tôi ngã quỵ trên mặt đất.
Trong lúc hôn mê, tôi nghe thấy tiếng cãi vã của mọi người, lão Yên kích động chất vấn câu gì đó, cô Thu phản bác lại, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Tôi không nghe rõ được nội dung của cuộc cãi vã, chỉ thấy có tiếng ù ù vang lên trong đầu, khiến đầu óc tôi đau nhức.
“Đừng cãi nhau nữa!”
Tôi không biết mình lấy đâu ra sức lực để hét lên một câu như thế, mọi người ngẩn ra, sau đó cô Thu vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi có phải tôi đã tỉnh lại không.
Tôi cố sức mở mắt ra, thấy mọi người đang vây xung quanh mình, ngay cả người luôn chẳng để lộ chút cảm xúc nào như Côn Bố lúc này cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, thấy tôi đã tỉnh lại, rõ ràng anh ta đã thở phào nhẹ nhõm.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu óc tôi vẫn còn hơi mơ hồ, tôi không thể nhớ rõ mình vừa trải qua chuyện gì.
Tôi vừa hỏi xong thì thấy lão Yên hung hăng trừng mắt với cô Thu, rồi nói vừa rồi cô Thu còn chưa chờ tôi chạy thoát đã trực tiếp nhấn kíp nổ, tuy rằng đã khiến con rắn khổng lồ kia nổ tung, nhưng dư chấn cũng đã lan đến gần tôi, người tôi đã bị những mảnh vụn của thuốc nổ cắt ngang qua.
“À.”
Tôi à một tiếng, đầu óc lại dần dần tỉnh táo hơn, kéo theo đó là cảm giác đau đớn cũng ngày một rõ.
“Cái đó, Trường An, chị cũng không phải cố ý đâu, vì thấy cậu sắp bị rắn nuốt chửng, cho nên mới….” Hiếm khi thấy cô Thu ăn nói cẩn thận như vậy, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị lão Yên ngắt lời.
Lão Yên hùng hổ nói: “Tự cô chẳng lẽ không biết được thuốc nổ của mình lợi hại thế nào sao? Nếu Trường An không phản ứng nhanh chóng, lại có da dày thịt béo, thì bây giờ cậu ta đã bị chôn vùi cùng với con rắn đó.”
“Vậy tôi có thể làm gì trong tình huống đó?” Cô Thu cũng nổi giận: “Chẳng lẽ cứ đứng trơ mắt và mặc kệ sao, chẳng lẽ làm vậy cậu ta sẽ ổn hơn sao? Lúc ấy cậu ta đã bị rắn nuốt vào bụng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận