Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 675

Tôi nhìn lão Yên, sắc mặt ông ấy cũng rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được, lặng lẽ kéo tôi trở về. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau...
Tôi vội nhìn lão Yên, ông ấy ra hiệu cho tôi đừng hoảng, sau đó kéo tôi tăng tốc, im lặng lẻn đi giữa những căn nhà.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, tôi dần bình tĩnh lại và giữ chặt lấy lão Yên, ngăn cản động tác nhanh chóng quay trở về nhà của ông ấy.
Nếu những người này cố ý nói cho chúng tôi nghe thì chắc chắn đã đợi sẵn ở nơi chúng tôi đang ở, bây giờ mà quay về khẳng định chính là tự rơi vào bẫy!
“Ngoài việc về nhà thì không còn cách nào khác, mọi nơi trong làng này đều ẩn chứa nguy hiểm." Lão Yên khẽ nói.
Tôi lắc đầu, nói chưa chắc, rồi kéo lão Yên chạy nhanh.
Lúc đầu lão Yên còn không hiểu lắm, nhưng có thể sau đó đã hiểu được ý tôi nên chạy càng nhanh hơn.
Tôi dẫn theo lão Yên tránh tiếng bước chân, chạy thẳng ra khu rừng bên ngoài.
Đúng vậy, những người đó nói kế hoạch của họ cho chúng tôi nghe chỉ vì muốn ép chúng tôi quay về nhà tạm của mình. Khi đó bọn họ sẽ bắt chúng tôi tại chỗ, sau đó lấy cớ đuổi chúng tôi ra khỏi làng.
Thời điểm nói chuyện cũng thật trùng hợp, điều này chứng tỏ ngay từ đầu bọn họ đã sắp xếp người theo dõi chúng tôi. Người đó chắc là sau khi thấy chúng tôi đến nơi là lập tức chạy vô thông báo, cho nên lúc này chắc chắn sẽ không ở cạnh chúng tôi.
Vậy nên đường thoát duy nhất của chúng tôi chính là ngoài làng!
Quả nhiên, những người này không ngờ tới việc chúng tôi sẽ chạy ra ngoài làng, nên chúng tôi đã rời khỏi làng một cách vô cùng suôn sẻ.
Trên đường vào rừng, tôi dừng lại thở hổn hển:
“Đều nói kẻ gian xảo thường đến từ những vùng khỉ ho cò gáy, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt. Đầu tiên là không cần biết đúng sai phải trái gì mà đã muốn mạng của chúng ta, sau đó lại gài bẫy muốn đuổi chúng ta đi. Chỗ này mà là làng chài nhỏ gì chứ?”
“Chỉ sợ là không đơn giản như vậy." Lão Yên nói với giọng điệu nặng nề.
Tôi cũng không thả lỏng. Mặc dù trong thời gian ngắn tôi đã quyết định trốn khỏi làng, nhưng mọi chuyện vẫn hơi quá kỳ quái.
Lão Yên ngước mắt nhìn về phía ngôi làng cách đó không xa, cau chặt mày: “Cho dù một ngôi làng có tính bài xích với người ngoài đến đâu thì cũng sẽ không dám đối xử với người được phía trên phái đến như này. Trường An, bọn họ nhất định không đơn giản!"
Tôi dựa vào thân cây, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nghĩ nếu bản thân là một ngư dân thôn Phong Thu thì nên bố trí cái bẫy này như thế nào, càng nghĩ càng sợ, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy.
"Sao vậy?" Lão Yên thấy tôi có vẻ không đúng lắm, vội hỏi.
Tôi hít sâu một hơi: “Hy vọng là tôi đã nghĩ sai. Chắc là bọn họ không thể nghĩ xa đến vậy đâu…”
"Đừng úp úp mở mở nữa!" Lão Yên quát khẽ.
Tôi cười khổ. Thực ra tôi cũng không muốn úp úp mở mở, nhưng những gì tôi nghĩ đến thật không thể tin nổi.
"Lão Yên, chỉ sợ là chúng ta đã đánh giá thấp bọn họ. Ngay từ đầu mục tiêu của bọn họ đã không phải là chúng ta, hoặc là nói cho dù người nào ra ngoài cũng được, mục tiêu của bọn họ chính là mấy người ở trong nhà."
Vừa rồi tôi nghĩ tới một chỗ kỳ quái, nếu muốn nắm được nhược điểm của chúng tôi thì bọn họ đã có thể hành động khi tôi và lão Yên đang đi lang thang trong làng, vậy tại sao bọn họ lại phải nhất quyết nói mấy câu đó cho chúng tôi nghe, làm vậy không phải là rút dây động rừng sao?
Vậy nên bọn họ chính là cố tình làm vậy. Không cần biết chúng tôi quay về căn nhà tạm hay đơn thuần chạy ra ngoài, tất cả đều không mấy ảnh hưởng đến họ. Kế hoạch của bọn họ đã được thực hiện sau khi tôi và lão Yên rời khỏi nhà rồi.
Lão Yên suy nghĩ một chút cũng hiểu ra mối liên hệ trong đó, nhưng ông ấy lại không quá lo lắng: "Có Côn Bố và Nha Tử ở đó, sẽ không sao đâu."
Tôi siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy khắp người đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy ngư dân này hình như cũng hơi to gan rồi nhỉ?
Chúng tôi dừng ở trong rừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định quay về làng. Dù lão Yên có nói không cần lo, nhưng cái cau mày của ông ấy lại không thể lừa được ai.
Sàn sạt!
Đúng lúc này, tiếng lá ma sát vào nhau lọt vào tai tôi, lông tóc cả người tôi dựng đứng hết cả lên, tôi vội ấn vai lão Yên rồi đi lên phía trước một bước.
Tiếp đó ‘tạch’ một tiếng, tôi chỉ cảm thấy da đầu chợt mát lạnh.
Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy có một thanh đao sắt chém vào trên thân cây, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tôi sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên nhìn lại phía sau, nhưng không thể nhìn thấy được gì, chỉ thấy lão Yên đã bước tới rút ​​thanh đao sắt xuống và quan sát cẩn thận.
“Bộ mấy ngư dân này điên rồi à?” Tôi quát.
Tôi có thể hiểu được tính bài xích người ngoài và việc bọn họ không chào đón chúng tôi, nhưng sao bọn họ lại một hai muốn giết chúng tôi?
Lão Yên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào thanh đao một lúc rồi mới nói: “Không phải bọn họ.”
“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.
Lão Yên đưa thanh đao sắt cho tôi, tôi lập tức hiểu được ý của ông ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận