Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 419

"Cái này có vẻ không giống…" Tôi lắc đầu định nói gì đó nhưng lão Yên đã ngắt lời bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện cứ như vậy đi.
Tôi thở ra một hơi, sau đó quyết định tạm thời nghe theo lời lão Yên nói mà không nghĩ nhiều nữa, tốt nhất nên thấu hiểu cặn kẽ nội dung của hai quyển kia trước đã, chờ đến khi gặp cô Tứ thì mọi chuyện sẽ tự nhiên sáng tỏ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, lúc này tôi mới thở nhẹ một hơi rồi hỏi lão Yên tại sao lại đến phòng hồ sơ?
Bởi vì theo những gì tôi biết về ông ấy, ngoại trừ những chuyện lớn ra thì ông ấy sẽ không đến đây, dù sao thông tin ở trong phòng hồ sơ đã có sẵn ở trong đầu của ông ấy từ lâu, trừ phi đó là chuyện cực kỳ quan trọng, khiến ông ấy lo lắng mình sẽ mắc sai lầm, cho nên mới đến đây xác nhận một chút.
“Tôi tới tìm cậu.”
Lão Yên móc ra một điếu thuốc, sau đó nhớ ra đây là phòng hồ sơ, nên chỉ có thể cất lại: “Bên phía Cố Thuận Chương truyền tin tới, nói là ông ấy dự định trong hai ngày này sẽ tổ chức “đại hội ngàn người nghe thử”.”
"Hai ngày này sao?"
Tôi nhướng mày: " Không đến mức đó đi, bởi vì việc khai quật mộ nước Tăng lẽ ra không thể nhanh như vậy được."
"Ừ, Cố Thuận Chương nói là tổ chức trước, bởi vì có quá nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm vào núi Diệp Gia, chỉ có làm theo cách này thì chúng ta mới có thể ngăn cản được những người đó!"
Vẻ mặt của lão Yên thoáng qua một tia tàn nhẫn, rõ ràng là ông ấy đang nhắm vào những thế lực đó.
Mặc dù quy mô của đại hội nghe thử sẽ không lớn lắm, nhưng thân phận của những người tham dự khẳng định là không thấp, cho nên ít nhiều gì thì những thế lực đó sẽ cảm thấy có chút kiêng dè.
Đặc biệt là sau buổi đại hội nghe thử này, có lẽ chuông nhạc của Tăng Hầu Ất sẽ được đưa thẳng đến viện bảo tàng của tỉnh Hồ Bắc, khả năng phòng thủ của viện bảo tàng rất cao, đến lúc đó cho dù có người muốn làm gì với chuông nhạc của Tăng Hầu Ất thì cũng không có cơ hội.
Mặc dù với trọng lượng của chiếc chuông nhạc, sẽ không có ai ngốc đến mức muốn đi trộm, nhưng vạn nhất có thế lực ở nước ngoài muốn phá hư chuông nhạc thì lại rất dễ dàng.
Mặc dù khung gỗ của chuông nhạc vẫn còn nguyên vẹn sau nhiều năm bị ngâm trong nước, nhưng nếu có người cố ý phá hư thì lại khó có thể nói rõ được.
"Vậy khi nào thì tổ chức?" Tôi mở miệng hỏi, tôi biết việc bản thân mình sở dĩ có thể đi, thứ nhất là vì công lao của tôi trong việc khai quật chiếc chuông nhạc này, thứ hai là vì lão Yên muốn đưa tôi đi xem chút việc đời.
“Ngày mốt, cho nên chiều nay chúng ta sẽ phải khởi hành.”
Lão Yên nói: “Đúng rồi, Tiểu Thu sẽ ở kế bên phòng cậu, cậu biết chưa?”
Ông ấy đổi đề tài nhanh đến nỗi khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng, cho nên tôi phải mất một lúc lâu mới hiểu được ông ấy nói gì.
Tôi chán nản gật đầu, biết chứ, làm sao tôi không biết được, ngày hôm qua tôi còn bị cô ấy kéo ra ngoài, suýt chút nữa đã bị đông lại thành que kem mà.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của lão Yên, dường như ông ấy không biết đến tâm bệnh của cô Thu.
“Mà này, ông có cảm thấy cô Thu có gì đó không ổn không?” Tôi không dám nhiều lời, chỉ tính thăm dò một câu.
Nhưng lão Yên lại nhìn về phía tôi một cách kỳ lạ, sau đó lắc đầu: "Không thấy có gì không ổn cả, bởi vì những người như chúng ta khi đi làm nhiệm vụ trở về, ít nhiều gì tâm tình sẽ có chút chập chờn."
Tôi ồ một tiếng rồi không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng lão Yên lại nói một câu: “Nhưng việc cô ấy đột ngột chuyển vào ký túc xá khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ.”
"Được rồi, cậu đi thu dọn hai bộ quần áo, buổi chiều theo tôi tham gia đại hội nghe thử, nếu Tiểu Thu có gì không ổn thì cũng không phải là chuyện của cậu."
Lão Yên vỗ đầu tôi một cái, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng hồ sơ.
Tôi trả tất cả sách về chỗ cũ và rời khỏi phòng hồ sơ, buổi chiều phải ra ngoài, tuy không có gì để thu dọn nhưng tôi vẫn cần một chút thời gian.
Tôi trở về ký túc xá rồi cất quần áo vào trong túi, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn mang theo một con dao găm, lúc này mới xem như thu thập xong.
"Cậu muốn đi đâu?"
Một giọng nói hoảng hốt đột nhiên truyền đến, khiến tôi bất lực nhìn về phía Nha Tử, sau đó tôi yêu cầu anh ta đừng xuất hiện đột ngột như vậy.
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu: "Còn không phải là bị cậu hù đến sao? Chúng ta vừa mới trở về, cậu lại muốn đi đâu vậy?"
"Lão Yên không có nói với anh sao?" Lần này đổi thành tôi cảm thấy bất ngờ.
Nha Tử nhìn tôi chằm chằm, tôi đành nói cho anh ấy nghe, chỉ thấy anh ta lộ ra vẻ ủy khuất nói lão Yên bất công, không mang anh ta đi cùng.
Khiến tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích thay lão Yên, nói có lẽ lão Yên đang có điều suy tính.
"Sao cậu nghiêm túc thế?" Nha Tử mỉm cười: "Sau khi trở về, cậu nhớ tả lại cảnh tượng đó cho tôi nghe nhé."
Dáng vẻ đó của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút áy náy, bởi vì chuông nhạc của Tăng Hầu Ất rõ ràng là thành quả chung của chúng tôi, nhưng anh ta lại không được đi.
Tuy nhiên, Nha Tử lại vỗ nhẹ vào vai tôi: “Lão Yên nhất định có an bài khác cho chúng tôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận