Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 294

“Bọn họ là ai?” Tôi đứng dậy, đồng thời tràn ngập sự tò mò về hai người mới gia nhập này.
"Thương Thần và Dược Quán Tử.” Lão Yên giới thiệu ngắn gọn.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ của hai người họ, không cần đoán cũng có thể biết bọn họ lần lượt là ai với ai.
Dược Quán Tử thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi, trên người khoác một chiếc áo khoác quân đội rất dày, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc đó trông như lúc nào cũng có thể tắt thở, thỉnh thoảng lại siết chặt nắm tay rồi để ở bên miệng khụ khụ hai tiếng, nghe thôi cũng đã cảm thấy rất tốn sức rồi.
Trong khi Thương Thần lại rất cao lớn và khỏe mạnh, cho dù trời lạnh như vậy, nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác đen không quá dày, lộ ra hình xăm ở trên cổ tay, uốn lượn ẩn ở bên trong ống tay áo, nhưng nhìn không ra là hình dạng gì, ở hai bên hông của anh ta lại phình ra, trông như đang cài hai khẩu súng lục.
"Đây là Trường An, tôi đã từng nói qua với các cậu.” Lão Yên quay đầu nói với bọn họ một câu.
Dược Quán Tử mỉm cười yếu ớt: “Anh hùng… Khục khục … Xuất thiếu niên.”
Ngay khi thấy anh ta nói một câu thở ba câu như thế, tôi lập tức xua tay, đồng thời lộ ra nụ cười khiêm tốn.
Thành thật mà nói, lão Yên vẫn luôn miệng nói chính tôi đã mang về hai kiện quốc bảo, điều này là một sự cống hiến vô cùng lớn đối với 701. Nhưng trong lòng tôi lại biết rất rõ, chẳng qua chuyện đó vừa vặn xảy ra với tôi thôi, nếu như không có đám người lão Yên, sao tôi có thể mang bảo vật quốc gia trở về được chứ?
Cho nên, sau khi nghe được lời khen của Dược Quán Tử khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Còn Thương Thần ở bên cạnh thì dứt khoát hơn, chỉ thấy anh ta bước tới rồi vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi: "Nhóc con, cậu không tệ, sau này cứ đi theo ông đây lăn lộn, tôi đảm bảo cậu có thể ăn ngon uống say."
Nhưng lời này của anh ta khiến tôi dở khóc dở cười, nhưng một thân tràn đầy khí chất xã hội đen đó lại khiến tôi trở nên nghiêm nghị hẳn, trên tay của anh ta chắc chắn đã dính qua không ít mạng người, nên mới có được cỗ sát khí cực kỳ nặng này.
Nhóm người lão Yên vừa đến, tôi và Ninh Viễn tự nhiên cũng không còn tâm trạng ăn cơm, sau khi ăn đại mấy miếng cho xong, mấy người chúng tôi đã ngồi xổm ở bên ngoài hố chôn rồi bắt đầu thảo luận.
Tôi để Ninh Viễn kể lại những chuyện đã xảy ra thêm lần nữa, lão Yên cau mày nói: “Trước khi lên núi thì tôi đã hỏi qua các đồng chí cảnh sát vũ trang ở dưới đó rồi, tình thế bây giờ không có lợi cho chúng ta.”
“Sao vậy?” Ninh Viễn sửng sốt.
Lão Yên thở dài: "Công việc khảo cổ vẫn luôn chậm chạp không có tiến triển gì, mà cảnh sát vũ trang cũng không thể canh giữ ở nơi này mãi được, cho nên..."
Ninh Viễn cũng không ngốc, cho nên vừa nghe ông ấy nói xong lời này thì sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi: “Chẳng lẽ phải bỏ dở việc khai quật lại sao?”
“Tình hình hiện tại của các cậu có chỗ nào khác với việc bỏ dở không?” Tôi ngược lại cũng không quan tâm, dù sao ngay cả khi lực lượng cảnh sát vũ trang vẫn canh giữ ở chỗ này, thì công việc khảo cổ cũng không thể tiếp tục tiến hành được nữa.
Ninh Viễn cười khổ lắc đầu: "Ông không hiểu rồi, nếu thật sự phải bỏ dở, vậy thì rất có thể quốc gia sẽ phán định tòa cổ mộ này không thể khai quật được, nếu không thể loại trừ được yếu tố nguy hiểm thì không biết phải chờ đến khi nào mới được khai quật lại."
Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, mà ông ấy cũng gật nhẹ đầu, nhưng nhờ vậy mà tôi mới hiểu được chuyện này không hề dễ dàng như tôi nghĩ.
Bởi vì một tòa cổ mộ từ lúc phát hiện đến lúc được khai quật đã phải trải qua không biết bao nhiêu là thủ tục, bất cứ khâu nào xảy ra vấn đề cũng sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng rất lớn.
Huống chi hiện tại tòa cổ mộ nước Tăng này đã khiến cho sáu người mất mạng và mười bảy người phát điên, nếu thật sự bị bỏ dở thì đúng là rất khó để lên kế hoạch khai quật lại lần nữa.
"Vậy làm sao bây giờ?” Tôi nhìn đống văn vật ở bên cạnh mà cảm thấy đáng tiếc. Tuy nhiên, việc quốc gia suy xét cũng không sai, cho dù văn vật có quan trọng đến đâu cũng không thể dùng mạng người đến lấp được.
Lão Yên đặt mông ngồi dưới đất, đồng thời nhìn chằm chằm vào hố chôn, sau đó chậm rãi nói: "Tôi phải gặp lão Cố trước đã!"
"Nhưng giáo sư Cố..." Ninh Viễn mở miệng, nhưng lại bị lão Yên xua tay ngắt lời, nói ông ấy biết tình hình hiện tại của Cố Thuận Chương thế nào.
Chúng tôi nhìn nhau, đồng thời tự hỏi tại sao ông ấy đã biết rõ là Cố Thuận Chương bị điên nhưng vẫn còn muốn gặp, việc gặp mặt một người điên thì có ý nghĩa gì chứ?
Ninh Viễn cau mày nói: "Kể từ khi bọn họ bị mang đi thì đã không còn tin tức gì nữa, cho nên tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể gặp được ông ấy."
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, nhưng vừa châm lửa thì đã nghe thấy một tiếng ho khan, cho nên ông ấy đã dập điếu thuốc xuống đất: “Cậu xem trí nhớ của tôi này, thậm chí quên mất cậu đang ở đây, được rồi, tôi không hút thuốc nữa."
Dược Quán Tử ngượng ngùng cười, sau đó lại ho khan hai tiếng, tác động của mùi khói thuốc lá đối với anh ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, khiến tôi nhất thời không hiểu lão Yên đưa anh ta đến đây làm gì, với tình trạng thể chất như này thì anh ta có thể làm được gì chứ?
"Muốn gặp được lão Cố cũng không khó, nhưng khó là chuyện xảy ra sau đó thôi.” Lão Yên cười nói.
Ninh Viễn hỏi ông ấy là chuyện gì, nhưng lão Yên lại chỉ tay vào cổ mộ: “Chính là chuyện sau khi xuống mộ.”
“Ông muốn xuống mộ?” Ninh Viễn nhảy dựng lên: “Hiện tại đã là tình huống này rồi, vậy mà ông còn muốn xuống mộ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận