Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 284

"Còn chưa hết đâu, sau khi người này chết thì mỗi ngày sau đó đều có người tự sát, có người tự lấy thắt lưng của mình treo lên rồi quỳ gối trên mép giường treo cổ, có người vùi đầu ở trong chậu rửa mặt rồi bị sặc cho đến chết, vài ngày trước có người còn tự đào hố chôn mình vào đó, chỉ có một người cắt cổ tay tự sát ngược lại đã trở thành người chết bình thường nhất.
Ai dà, cả nhóm người này không biết sao lại thành như vậy, nên mới có lời đồn truyền ra bên ngoài nói bọn họ đã đào được một thứ gì đó rất ghê gớm ở trong mộ nên chủ mộ muốn lấy mạng bọn họ.” Ông ấy kể lại từng câu một, càng nghe càng thấy rùng mình.
Người tự sát mong muốn nhất là được chết, cho nên bình thường đều sẽ tìm cách chết nhanh nhất, ví dụ như nhảy lầu, cắt cổ tay, uống thuốc các kiểu, những thứ này mặc dù cũng rất đau đớn nhưng vẫn được xem là chết một cách bình thường, nhưng đám người này vậy mà tra tấn bản thân cho đến chết.
“Vậy những người khác đâu rồi? Tôi nghe nói lần này có rất nhiều người tới.” Tôi nhìn ông ấy.
Nghe ông ấy và Ninh Viễn nói chuyện với nhau, nghĩ rằng ông ấy chắc sẽ biết gì đó, ai ngờ lại nằm ngoài dự liệu của tôi, ông ấy lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết trước một ngày cậu tới đây đột nhiên có mấy cảnh sát đã tới lôi bọn họ đi, còn có một số người giống như cô gái kia, thỉnh thoảng bọn họ lại xuất hiện, ôi... ”.
Ông chú thở dài lo lắng, nói nếu cứ tiếp tục như vậy, núi Diệp Gia của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, lần trước có một người đàn ông đã chạy ra ngoài cắn một con gà còn sống của dân làng, hôm nay cô gái trẻ kia lại muốn bắt lấy Nhị Nha mà cắn, rõ ràng là điên rồi!
“Cô gái này điên rồi...” Tuy rằng ông ấy chỉ nói sơ qua như vậy, nhưng nghĩ đến âm thanh nghe được hôm nay khiến tôi cũng có thể tưởng tượng được cô gái này kinh khủng cỡ nào, cộng thêm sức lực của cô ấy cũng đã vượt qua phạm vi của người bình thường.
Mà những người được ông chú này nhắc đến cũng giống như cô gái đó, đều ở trong hố chôn!
Vì sao Ninh Viễn không đưa bọn họ đi?
Theo cách nói của lão Yên, ngay cả Cố Thuận Chương cũng bị đưa tới bệnh viện tâm thần, vậy vì sao phải giữ bọn họ lại?
“Nhóc con, cậu vẫn nên mau chóng rời đi đi, nếu không phải nhà chúng tôi ở chỗ này thì cũng đã rời đi từ lâu rồi, không biết thứ kia lúc nào sẽ tìm tới chúng tôi.” Ông chú vừa nói vừa rít một điếu thuốc.
Tôi còn muốn hỏi tỉ mỉ hơn thì vợ của ông ấy đã chạy vào nói: “Chàng trai trẻ, đội trưởng Ninh đang tìm cậu đó, cậu nhanh đi đi.”
Tìm tôi?
Ánh mắt tôi lóe lên mấy lần, nói dễ nghe là tìm tôi, nhưng thực tế là đang giám sát tôi. Ở trước mặt thì bày ra dáng vẻ rất yên tâm về tôi, nhưng sau đó lại nghi ngờ tôi, xem ra anh ta đang che giấu chuyện gì đó, nếu không thì không có lý nào mà ngay cả một người có bề ngoài là sinh viên đại học như tôi cũng bị giám sát.
Tôi đứng dậy định đi ra ngoài thì ông chú túm lấy tôi chỉ về phía cửa sau: "Đi hướng này đi, đội trưởng Ninh không cho chúng tôi nói những chuyện này, nếu thấy cậu ở chỗ tôi, nhất định sẽ gây rắc rối cho tôi.”
“Anh ta gây rắc rối cho chú sao?” Tôi cố nén giọng hỏi, mặc dù đội trưởng Ninh là thành viên của đội khảo cổ quốc gia, nhưng cũng không có bản lĩnh gây rắc rối cho người dân chứ?
Ông chú một bên đẩy tôi về phía cửa, một bên nói: “Chàng trai trẻ, cậu không hiểu được đâu, anh ta không nói mấy lời tốt đẹp cho chúng tôi thì đường trong làng sẽ không bao giờ được sửa chữa đâu.”
Tôi còn muốn hỏi lại, vợ chú ấy đã nóng nảy, nói đội trưởng Ninh đã sắp tới cửa rồi, bảo tôi đi nhanh lên.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của bọn họ, tôi cũng không muốn liên lụy đến bọn họ, mặc dù tôi cảm thấy Ninh Viễn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Đương nhiên, không phải tôi tin tưởng Ninh Viễn, mà là vì tố chất của cả đội khảo cổ quốc gia. Bọn họ không chỉ phải vượt qua thử thách về chuyên môn mà còn phải vượt qua thử thách về cả tố chất. Nếu không thì sẽ không có khả năng vào được đội khảo cổ quốc gia, cho dù Ninh Viễn từng uy hiếp bọn họ, thì cũng chỉ là hù dọa những dân làng giản dị này mà thôi.
Tôi lặng lẽ trở về phòng từ cửa sau, sau đó giả vờ đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Ninh Viễn từ hướng nhà của ông chú kia đi tới.
“Người anh em, cậu đi đâu vậy, tôi tìm cậu nãy giờ.” Ninh Viễn cười ha hả nói.
Tôi vội vàng chào hỏi: “Tôi chỉ đi dạo xung quanh thôi, anh Ninh, anh tìm tôi làm gì thế?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy người trong đội khảo cổ chúng tôi chuẩn bị đưa một số văn vật đến Yến Kinh, đến hỏi cậu có muốn trở về hay không?” Ninh Viễn nói.
Tôi mở to hai mắt: “Trở về? Anh Ninh, tôi chỉ vừa mới tới, bây giờ trở về sẽ không biết ăn nói thế nào với thầy mình cả.”
“À, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, sợ cậu ở đây không quen.” Ninh Viễn cũng không miễn cưỡng.
Tôi cười nói: “Sinh viên học lịch sử chúng tôi đã sớm chuẩn bị tâm lí sẽ phải chạy khắp nơi, sao có thể không quen được chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.” Ninh Viễn gật đầu, sau đó lại dặn dò tôi buổi tối đừng chạy loạn, lúc này mới rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh ta, trong lòng không khỏi nói thầm, anh ta cố ý tới hỏi một câu vô nghĩa này là vì nguyên nhân gì đây?
Chờ anh ta đi xa, tôi tùy tiện đi dạo một vòng ở bên ngoài rồi trở về phòng, sau đó tìm một chỗ kín đáo liên lạc với lão Yên, ông ấy chỉ bảo tôi cứ tiếp tục chờ, nói bên này ông ấy đã xin 701 được cưỡng chế tiếp quản, bởi vì tình hình đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận