Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 354

Bên này, đội trưởng Bạch và Thương Thần đã đỡ lão Yên đi qua, Dược Quán Tử nâng mắt lên nhìn một cái, rồi trực tiếp ném qua cho ông ấy một bình thuốc cầm máu, sau đó nói: “Mọi người uống thuốc giải độc bình thường trước đi, đừng quấy rầy tôi.”
Vừa nói ông ấy vừa ném một bình thuốc giải độc cho lão Yên, sau đó không nói gì nữa.
Mỗi người đều uống một viên thuốc giải độc, sau khi hơi thuyên giảm một chút thì mọi người ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Chúng tôi nhìn nhau một cái, tôi vô cùng tò mò về đồng tiền đồng mà Nha Tử sử dụng và hành động lấy máu đầu tim của lão Yên, nhưng bây giờ không ai dám nói chuyện, chỉ sợ độc tố sẽ lan tràn nhanh chóng.
Bầu không khí bên trong mộ thất nặng nề, chỉ có Dược Quán Từ đang nghiên cứu thuốc giải là phát ra tiếng động đinh đinh đang đang.
Chỉ thấy ông ấy lúc thì nhíu chặt mày, lúc thì lại giãn ra, tâm trạng của chúng tôi cũng lên lên xuống xuống theo vẻ mặt của ông ấy.
“Trường An, thử đi!” Không biết qua bao lâu, lúc tôi cảm thấy mình đã sắp hôn mê rồi thì mới nghe thấy giọng nói của Dược Quán Tử.
Tôi cũng không nghe rõ ông ấy đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy ông ấy đưa tới một thứ như bột nhão, tôi cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy rồi cho vào trong miệng.
Sau đó tôi đã hối hận rồi, bởi vì tôi chỉ cảm thấy toàn thân giống như đang bị đốt cháy vậy, nóng tới tôi vô cùng khó chịu nhưng lại không có một biện pháp nào, thần trí vốn đang mơ mơ hồ hồ bỗng nhiên tỉnh táo trở lại: “Ông, ông cho tôi ăn, ăn cái gì vậy?”
“Thuốc giải.” Dược Quán Tử mặt không đỏ tim không đập nhanh nói.
Tôi còn muốn chất vấn ông ấy mấy câu, nhưng lại khó chịu tới mức không nói nên lời, chỉ đành oán thầm ở trong lòng: Đây thật sự là thuốc giải mà không phải là thuốc độc à?
Tôi nắm cổ họng, chỉ muốn nhổ cái gọi là thuốc giải này ra ngoài, nhưng thứ này vào miệng thì lập tức tan ra, tôi nôn khan một lúc lâu cũng chỉ làm mình càng khó chịu hơn, chẳng có chút hiệu quả nào cả.
“A a a!” Tôi hét to ra tiếng, cũng chẳng nhìn trước mặt là cái gì đã trực tiếp duỗi tay ra tóm lấy.
“Trường An, mau buông tay ra!” Một tiếng quát lạnh lùng truyền tới, tôi mở mắt nhìn qua thì thấy lão Yên đang nhìn chằm chằm vào tôi, lại còn mang theo nước mắt.
Tôi bị ông ấy dọa sợ, lập tức buông lỏng tay ra. Bây giờ tôi mới phát hiện vậy mà tôi đang tóm lấy Dược Quán Tử, ông ấy bị tôi siết tới sắc mặt tím đen, tôi vừa buông tay ra ông ấy đã xụi lơ ngã trên mặt đất ho khan kịch liệt, cứ như là muốn ho cả phổi ra ngoài vậy.
“Tôi...” Tôi nhìn hai tay của mình, xem nhẹ sự khó chịu trên người, nhìn Dược Quán Tử lúc nào cũng có thể tắt thở mà tự lẩm bẩm không dám tin.
Vậy mà tôi lại ra tay với đồng đội?
Đây là cấm kỵ của tôi, từ sau khi ra khỏi cổ quốc Trường Dạ, tôi đã tự nói với chính mình, cho dù như thế nào thì tôi cũng phải tin tưởng đồng đội, không thể ra tay với đồng đội, nhưng chỉ bởi vì thuốc giải Dược Quán Tử đưa đôi có phản ứng mạnh, tôi lại ra tay với ông ấy?
Lão Yên vỗ bả vai tôi, nhưng ông ấy có hơi yếu ớt. Tôi lập tức tỉnh táo lại, bọn họ đều còn đang trúng độc, mà Dược Quán Tử dùng tôi làm thí nghiệm cũng là chuyện tôi đã đồng ý, thế là tôi lập tức càng áy náy hơn.
Dược Quán Tử ho khoảng một phút rồi mới hòa hoãn lại, chỉ thấy ông ấy nở nụ cười nhẹ, cũng không nhắc tới chuyện tôi bóp ông ấy.
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Thấy dáng vẻ đó của ông ấy, trong lòng tôi cảm thấy rất không tốt, nhưng thấy ông ấy mở miệng muốn an ủi tôi, tôi lập tức đáp lại: “Hình như là tốt hơn rồi.”
Lời này cũng không phải là lừa ông ấy, trừ lúc ban đầu khó chịu như thiêu như đốt ra thì bây giờ đã ổn hơn rất nhiều, ngay cả sự khô khốc trong cổ họng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Dược Quán Tử gật đầu: “Vậy là được rồi, mặc dù tác dụng hơi mạnh một chút, nhưng bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác, mọi người dùng tạm một chút.”
“Nói gì vậy chứ.” Lãy Yên nói nhỏ một câu, sau đó cầm lấy cái lọ Dược Quán Tử đựng thuốc giải, lần lượt đút cho những người khác.
Những người khác thì còn ổn, khi đút tới Nha Tử thì lại gặp khó khăn, bởi vì anh ta vẫn đang hôn mê, thuốc này lại ở trong trạng thái đặc sánh, hoàn toàn không có cách nào cưỡng ép rót vào được.
Giáo sư Hứa khó chịu nhìn Nha Tử, một lúc lâu sau cũng không nói ra được một câu nào.
“Để tôi xem thử.” Dược Quán Tử nói, nhìn ông ấy vô cùng yếu ớt, sắc mặt đã gần như trong suốt, nhưng mà vẫn cố gắng chống đỡ đi về phía Nha Tử.
Mặc dù giáo sư Hứa lo lắng cho Nha Tử, nhưng cũng biết tình hình của Dược Quán Tử, vì vậy vội vàng lắc đầu nói: “Cậu nghỉ một lát trước đi, Nha Tử nó... là vì đã dùng thứ kia, mặc dù tổn thương lớn, nhưng tạm thời sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tôi đã được giải độc, vừa nghe thấy thứ đó thì hỏi: “Là đồng tiền đồng đó sao?”
“Ừ, đó là thứ liền mệnh với Nha Tử, vậy mà nó cứ thế mà dùng mất rồi!” Giáo sư Hứa vô cùng đau lòng nói.
Tôi nghe vậy thì lập tức buột miệng nói ra: “Cái đó sẽ không phải là thế thân chứ?”
Nghe đồn trong ngành trộm mộ này có một loại đồ vật vô cùng lợi hại, cái đó có thể lấy vật thay thế cho mạng người, nếu như bị người khác làm bị thương, cái thứ liền mệnh này sẽ cản lại một kiếp thay cho chủ nhân. Nhưng nếu như bạn muốn hại người khác, bạn cũng có thể đặt thứ này lên trên người kẻ địch, sau đó tự bạo.
Dưới tình huống đó, thương thế mà chủ nhân phải chịu sẽ nhẹ hơn kẻ địch, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, dù sao cái thứ trái với đạo trời này, khi dùng đương nhiên sẽ phải trả giá một chút gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận