Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 709

Tôi siết chặt dao găm ở trong tay, người này đã nhìn thấy diện mạo của tôi, vậy thì không phải gã chết thì chính là tôi chết.
“Người dám tự tiện xông vào miếu Long Vương đều phải chết!” Gã giơ xiên cá lên rồi hung hãn xiên về phía tôi, tôi tránh sang một bên rồi cũng nắm chặt con dao găm mà vọt tới.
Hiện tại có trốn cũng vô dụng, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.
"Ôi, nhóc Tam Oa, sao cậu vẫn nóng nảy như vậy, còn không mau cất cái thanh xiên cá đó đi?" Ông già kia đột nhiên mở miệng nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
Trong lòng tôi cả kinh, không phải vì điều gì khác mà là bị tên của gã Tam Oa này dọa sợ.
Người này đã lớn như vậy rồi mà sao còn gọi một cái nhũ danh của một đứa trẻ thế?
Ngay khi thế công của Tam Oa dừng lại, xiên cá cũng mất đi độ chính xác mà sượt qua đầu vai của tôi, đồng thời mang theo một mảng da khiến tôi cảm thấy đau rát.
“Ông cụ Trịnh, ông bớt xen vào chuyện của làng chài đi." Tam Oa che giấu ý định giết người của mình, sau khi gã kéo thanh xiên về thì lại tấn công về phía tôi lần nữa, nhưng chỉ cần một chút thời gian như này là đủ rồi, tôi nâng tay phải lên, cười ha hả một tiếng rồi giơ lên một thứ.
Súng lục B54!
Mặc dù ngay lần đầu tiên mới vào làng, tôi không dám tự tiện dùng súng, suy cho cùng nơi này đều là dân chúng bình thường, chứ không phải là bọn côn đồ hung ác gì đó, cho nên vốn không cần phải động đến súng.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ những người được gọi là ngư dân này đã muốn lấy mạng chúng tôi từ lâu.
Nhưng đám người này cứ năm lần bảy lượt lộ ra ý định giết người, nào là thả rắn, đi biển, lại thêm hiện tại, nếu không phải chúng tôi luôn cảnh giác cao độ, e rằng đã bị kéo đến miếu Long Vương và đứng cùng hàng với những thi thể kia rồi.
Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc có qua có lại.
“Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo, mấy người căn bản không phải là người nghiên cứu môi trường đúng không?” Trên mặt của tên Tam Oa này không phải là sự kinh hoảng, mà là dữ tợn cười to.
Tôi thầm nói không tốt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, mà chỉ thản nhiên nói cho dù thân phận của chúng tôi có là gì thì đều là người do quốc gia phái tới, còn việc thôn Phong Thu năm lần bảy lượt ngăn cản chúng tôi chấp hành nhiệm vụ chính là muốn chống đối quốc gia.
Một khi điều này bị phát hiện, phương án liên quan tới việc trừng phạt xử phạt thôn Phong Thu như thế nào chắc hẳn sẽ sớm được công bố.
Tên Tam Oa liếc mắt nhìn tôi, có lẽ là đang đánh giá xem lời này là thật hay giả.
Nhưng gã còn chưa kịp đánh giá xong thì ông cụ Trịnh đã mang bộ dạng khiến người ta cảm thấy sợ hãi đã xen vào, chỉ thấy ông ta thở dài thật sâu: "Tôi nói này nhóc Tam Oa, cậu mau cất cái cây xiên cá kia của mình đi, đồ ở trên tay tên nhóc này chính là thứ mà cho dù bản lĩnh của cậu có tốt đến đâu cũng không thể tránh thoát được.
Nhóc con cậu cũng vậy, hỏa khí không nên quá lớn như thế, dù sao miếu Long Vương cũng là khu vực cấm trong làng của chúng tôi, cho nên ngày thường hầu hết thôn dân trong làng đều không dám tiến vào, còn việc cậu im hơi lặng tiếng đi vào như vậy cũng không thể trách nhóc Tam Oa muốn đuổi theo cậu.”
“Khu vực cấm?”
Tôi cũng không thèm nói nhảm mà giơ họng súng lên: “Tôi không biết nơi đó là khu vực cấm, tôi chẳng qua là vô tình đi vào thôi. Con người anh ngược lại thì tốt rồi, suýt chút nữa đã giết chết tôi.
Dựa theo pháp luật giết người thì phải đền mạng, hay là nói người của thôn Phong Thu đã quá quen thuộc với chuyện này rồi?”
Cho dù tôi không có nhìn kỹ thì cũng biết mười mấy bộ thi thể được giấu trong ô vuông kia vốn không phải là người trong thôn, vì vậy không cần nói cũng biết bọn họ là ai.
Hơn nữa không phải lão Yên đã nói rồi sao? Việc mấy nhóm chuyên gia đến thôn Phong Thu xong liền mất tích, một là đồn cảnh sát không có chứng cứ, hai là cũng không phát hiện được gì.
Nhưng hiện tại xem ra e rằng đám chuyên gia kia đều đang nằm ở trong miếu Long Vương rồi, thôn Phong Thu này đúng là gan to bằng trời, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng ngay cả việc giết người cướp của gì đó cũng dám làm.
“Nhóc con, cái gì không nên nói thì đừng nói.” Ông cụ Trịnh lộ ra vẻ cảnh cáo.
Tôi hừ một tiếng nhưng không trả lời, tên Tam Oa lập tức lao tới, nhưng ngay lúc xiên cá dừng ở trước mặt tôi nửa mét thì bị ông cụ Trịnh chặn lại.
Ông cụ Trịnh móc từ trong ngực ra một điếu thuốc lá, sau đó nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Thân phận của cậu là gì, cho dù cậu không nói thì trong lòng tôi cũng đã nắm chắc, nhưng việc cậu đánh chú ý vào thôn Phong Thu thì coi như cậu đã sai hoàn toàn!
Tất cả ngư dân ở thôn Phong Thu đều giữ khuôn phép, mặt trời mọc bắt cá, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi và không muốn có liên quan gì với thế giới bên ngoài, nhưng đám chuyên gia các cậu cứ hai ba ngày lại chạy tới, khiến cho cuộc sống của chúng tôi trở nên khó khăn... ".
“Cho nên các người đã giết nhóm chuyên gia sao?” Tôi nhàn nhạt hỏi.
Tên Tam Oa lập tức hét vào mặt ông cụ Trịnh: "Quả nhiên cậu ta đã nhìn thấy bí mật, cho nên chúng ta không thể để cậu ta sống, nếu như bị chính phủ phát hiện thì chúng ta đều sẽ xong đời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận