Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 352

Nói thật, tôi không hiểu tại sao anh ta lại xem trọng tôi, đây đã là lần thứ hai anh ta tỏ ý muốn tôi làm học trò của anh ta rồi.
“Cái đấy thì chưa chắc, nhóc à, cậu đừng coi nhẹ chính mình, tôi thường nghe lão Yên nhắc tới cậu, người có thể làm anh ta nhớ mãi không quên thì nhất định là một mầm non tốt.” Thương Thần nói rồi nhìn về phía lão Yên: “Anh sẽ không nỡ chứ?”
Lão Yên nhìn tôi một cái, sau đó cười ha ha nói: “Nếu như cậu ấy thật sự được thì tôi có gì mà không nỡ chứ, bản lĩnh đó của cậu ngay cả tôi cũng muốn học nữa là.”
“Hai người các cậu im miệng!” Đội trưởng Bạch đột nhiên hô lên một câu.
Mấy người lão Yên sững sờ, lúc này mới phát hiện ra lúc hai người bọn họ đang nói đùa, không biết từ lúc nào hai con cương thi kia đã đi tới góc Đông Nam của mộ thất, thổi một hơi vào cây nến kia.
Lão Yên nói: “Bọn nó không có hơi, không thổi tắt được.”
Nhưng mà ngọn nến đó lại vô cùng không cho ông ấy mặt mũi, khi lời của ông ấy vừa dứt, cây nến kia xì một tiếng tắt ngỏm.
Đội trưởng Bạch lẩm bẩm nói: “Người chết có khí, đây là điềm báo đại hung!”
Lúc bà ấy còn chưa nói thì tôi đã cầm súng trong tay, đồng thời cũng lập tức lấy từ trong ba lô ra mấy cái khăn tay, dùng nước nhúng ướt, sau đó chia cho một người một cái nói: “Che miệng mũi lại.”
Tôi đã từng nhìn thấy một đoạn ghi chép trong quyển Thất Sát của , là tổ tiên không biết ở đời nào của tôi dẫn theo một đội ngũ đi vào một ngôi mộ cổ không biết tên, gặp phải một con cương thi có khí. Kết quả trong cả đội ngũ, ngoại trừ đội trưởng đã hoạt động mười mấy năm trong nghề trộm mộ này chạy thoát ra được, tất cả những người khác đều vùi thân bên trong mộ.
Mà vị đội trưởng chạy thoát ra này, cũng chính là ông cố của tôi cũng toàn thân nhiễm kịch độc, cho dù sau khi ra ngoài đã tìm bác sĩ trị liệu, ngày nào cũng dùng nước ngâm gạo nếp để tắm, thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn được nửa năm rồi cưỡi hạc về Tây Thiên.
Vì vậy, ông đã ghi chép lại chuyện này trong , nhắc nhở thế hệ sau, gặp phải loại cương thi như thế này, nếu không có thuốc giải độc đặc hiệu thì nhất định không được cứng đối cứng!
Khác với loại hoạt thi như Tàm Tùng, loại cương thi mang theo khí này là bởi vì hơi thở cuối cùng trước khi chết bị bí pháp phong giữ lại bên trong ngực, nên đợi sau khi chân chính trở thành cương thi, bọn nó sẽ có nhiều hơn một hơi thở so với những cương thi khác.
Mà hơi thở bọn nó có thêm này lại mang theo kịch độc!
Bởi vì kịch độc này, cho dù lực tấn công của bọn nó không mạnh, thì cũng có dễ dàng hủy diệt cả một đội trộm mộ. Dù sao bên trong cổ mộ không khí thường không lưu thông, vốn đã có độc tính ở một mức độ nhất định rồi, sau khi trúng độc nếu như không kịp thời thông gió và trị liệu, về cơ bản là không ai có thể chạy thoát được.
“Dược Quán Tử, mau nghĩ biện pháp đi.” Tôi vội vàng nghiêng đầu hét lên.
Cho dù tôi đã vô cùng kịp thời để mọi người dùng vải bịt miệng lại, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, rõ ràng chính là dấu hiệu có khí độc xâm nhập vào.
Dược Quán Tử ừ một tiếng, sau đó bảo chúng tôi đi qua.
Tôi không biết gì cho nên đi qua, thì thấy ông ấy nhanh tay nhanh mắt lấy mất mảnh khăn trên tay tôi, một luồng khí độc nồng nặc chui vào trong cổ họng, tôi không nhịn được mà bắt đầu ho kịch liệt: “Ông, ông làm, làm gì vậy?”
“Đừng nói chuyện.” Vẻ mặt Dược Quán Tử nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, tâm trạng của tôi được vỗ về một cách khó hiểu, sau đó tôi ngậm miệng, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Dược Quán Tử khen ngợi nhìn tôi, sau đó nhanh chóng dặn dò những người khác: “Các cậu cố gắng ngăn cản cương thi, nhưng cũng cố gắng hoạt động ít một chút, phòng ngừa máu lưu động quá nhanh sẽ làm độc tố tăng nhanh tốc độ tiến vào cơ thể! Tôi và Trường An sẽ cố hết sức nhanh chóng làm ra thuốc giải độc, cho tôi chút thời gian.”
Nghe ông ấy nói vậy tôi mới biết, ông ấy đang lấy tôi làm vật thí nghiệm, nhưng mà nhìn chung thì quả thật ở quanh đây tôi là người thích hợp nhất, tôi trẻ tuổi khỏe mạnh, cho dù bị độc tố xâm nhập thì thời gian chống đỡ được cũng dài hơn một chút.
“Ông lấy tôi làm vật thí nghiệm thì tôi không có ý kiến gì, nhưng mà... sau này mọi người có thể nói trước cho tôi một tiếng được không?” Tôi có chút bất lực nói.
Mấy người này sao ai cũng trước khi bẫy tôi đều không ới lấy một tiếng vậy?
Dược Quán Tử à một tiếng: “Há miệng, đừng nói gì nữa, đừng có mà chết mất trước khi tôi nghiên cứu ra thuốc giải.”
Nhìn dáng vẻ mang gương mặt dịu dàng mà nói ra hai chữ chết mất của ông ấy, tôi có hơi không tiếp thu nổi, nhưng mà cũng ngoan ngoãn mà làm theo lời của ông ấy.
Chỉ thấy ông ấy nhanh chóng lấy từ trong balo ra một cây tăm bông, đưa vào trong cổ họng tôi hơi cọ, chọc tới tôi suýt nữa là nôn ra.
“Đừng động, nhịn lại.” Hiển nhiên Dược Quán Tử biết được phản ứng của tôi, lập tức dùng tăm bông ép vào cổ họng tôi, ngăn chặn tôi nôn ra ngoài.
Cũng may là không tới mấy giây ông ấy đã thu tăm bông lại, sau đó lau nước bọt và dịch sệt dính trên đó lên một tấm kính mỏng, rồi lấy ra một cái kính hiển vi cỡ nhỏ bắt đầu nhiên cứu.
Tôi nhìn thấy kính hiển vi thì không khỏi kinh ngạc, thứ này tôi chỉ từng nhìn thấy ở trong sách, là đồ mới xuất hiện, bây giờ cũng chỉ dùng để quốc gia nghiên cứu, trong dân gian hoàn toàn không có.
Nhưng mà nghĩ tới địa vị đặc biệt của 701, tôi cũng hiểu được, nhất định là trong ngành còn có rất nhiều thứ tương tự như cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận