Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 436

"Chờ một chút." Lão Yên ngăn ở trước mặt tôi: "Các người còn không thèm điều tra luôn sao?"
“Lão Yên ..." Trung đội trưởng Tiêu có chút khó xử mà nhìn về phía lão Yên, nhưng lại bị một câu của lão Yên chặn lại, nói là mình sẽ không vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, nhưng chẳng lẽ thủ tục pháp lý cơ bản lại không cần làm sao?
Mặc dù sắc mặt của đội trưởng Hình có chút khó coi, nhưng ông ấy lại không hề có ý định vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, chỉ vì theo lời trung đội trưởng Tiêu nói, từ đầu đến cuối chỉ có tôi là người duy nhất tiếp xúc với người đã chết, cho nên ông ấy mới không còn gì để điều tra thêm.
Hiện tại lão Yên lại làm ra chuyện như vậy khiến ông ấy cảm thấy có chút khó xử.
“Vậy nói cho tôi nghe tình hình lúc đó đi.” Đội trưởng Hình vẫy tay chặn lại, một viên cảnh sát đứng ở phía sau ông ấy liền lấy một cuốn sổ ra rồi bắt đầu ghi chép.
Lão Yên kéo tôi lại rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ, khiến tôi chậm rãi thở ra một hơi: "Trung đội trưởng Tiêu nói không sai."
"Trường An!" Lão Yên kinh ngạc nhìn tôi, đoán chừng là không ngờ tới tôi lại thực sự thỏa hiệp, nhưng tôi lại buồn cười lắc đầu, sau đó nói anh ta vốn không có nói sai.
Lưu Hàn Thu “ồ” một tiếng: “Cậu đây là thừa nhận mình giết người rồi sao?”
“Ông già rồi, nên lỗ tai cũng ù luôn sao?” Tôi cười lạnh nói: “Tôi chỉ nói quá trình không sai, lúc nào thì nói bản thân đã giết người chứ?”
Lưu Hàn Thu nhún vai, cũng không so đo với tôi, nhưng điều này lại khiến tim tôi trầm xuống, bộ dáng này của ông ta rõ ràng là đã dự liệu từ trước, sợ là có thủ đoạn nào đó ở phía sau đang chờ tôi.
Các loại ý nghĩ nhanh chóng quay cuồng ở trong đầu tôi, phải qua một lúc lâu sau thì tôi mới nhìn về phía đội trưởng Hình vốn đã có chút mất kiên nhẫn nói: "Tôi không có giết người này, xin hỏi nguyên nhân cái chết của người này là gì?"
Tôi cũng không phải kẻ ngốc, nếu cứ như vậy mà bị cảnh sát mang đi, cho dù tôi không có giải thích rõ ràng thì lời thừa nhận vừa rồi của tôi cũng chỉ là để bọn họ buông lỏng cảnh giác mà thôi.
Đội trưởng Hình cau mày nhưng không nói, tôi lại ép sát một bước: “Vị cảnh sát này, nếu tôi là nghi phạm, cho dù có muốn thẩm vấn tôi thì cũng không thể làm ở trước mặt nhiều người như vậy được?
Nếu người không phải do tôi giết, vậy thì lúc ông thẩm vấn tôi sẽ làm bại lộ chi tiết của vụ án ra ngoài, khi đó hung thủ giết người thực sự sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Trung trung đội trưởng Tiêu, anh đưa người đi, căn phòng nhỏ này sẽ do tôi tạm thời trưng dụng." Đội trưởng Hình xua tay.
Lưu Hàn Thu cười khẩy rồi lộ ra vẻ không thèm để ý cùng Trường Không rời đi, lão Yên lo lắng nhìn về phía tôi, còn tôi thì lộ ra nụ cười an ủi ông ấy, lúc này ông ấy mới bất đắc dĩ rời khỏi hiện trường.
Cuối cùng, trung đội trưởng Tiêu đã ra lệnh cho một số cảnh sát vũ trang bảo vệ khu vực xung quanh căn phòng nhỏ, sau đó mới đuổi theo lão Yên ra ngoài, chỉ là nhìn anh ta như vậy thì thà nói là anh ta đang trông chừng lão Yên hơn là đang lo lắng cho lão Yên, dù sao nếu là tôi giết người thì lão Yên cũng bị nghi ngờ.
Sau khi đội trưởng Hình đóng cửa căn phòng nhỏ lại xong thì mới nói: "Bây giờ cậu là nghi phạm, vì vậy chúng tôi sẽ phải tiến hành tra hỏi cậu, cậu nhất định phải thành thật trả lời."
"Hỏi đi!” Tôi nói thẳng.
"Tại sao cậu lại tấn công người chết?” Đội trưởng Hình hỏi câu đầu tiên.
Tôi buồn cười nói: "Những vấn đề này đều đã được trung đội trưởng Tiêu đề cập, cho nên tôi không cần thiết phải nhắc lại lần nữa. Nếu các người đều cho rằng tôi đã giết người, vậy thì nên bắt đầu từ lý do tại sao tôi giết người này."
Đội trưởng Hình bị tôi nói cho nghẹn họng, phải đập tay xuống bàn: “Thái độ tốt một chút!”
“Không phải là do thái độ của tôi không tốt, đội trưởng Hình, tối hôm kia tôi mới từ Yến Kinh chạy đến đây, tối hôm qua mới tới, huống chi còn là giáo sư Cố Thuận Chương mời chúng tôi đến tham dự đại hội ngàn người nghe thử này. Ông cảm thấy tôi sẽ có kẻ thù nào ở nơi này?” Tôi nói.
Đội trưởng Hình khẽ cau mày: “Nhưng cậu phải có bằng chứng thực tế.”
“Bằng chứng thực tế là vết thương trên tay của người này.”
Tôi chỉ vào vết đao trên tay người chết: “Tôi không nói với ai về việc trước khi đánh ngất người này đã từng dùng phi đao để ngăn người này dùng búa gõ chuông phá hư chuông nhạc.
Cho nên vừa rồi lúc trung đội trưởng Tiêu thuật lại, anh ta cũng nói là tôi có thể đã dùng sức quá mạnh mà tạo thành ngộ sát đúng không?" Vẻ mặt của đội trưởng Hình thay đổi, sau đó nhìn về phía tôi mỉm cười rồi nói đúng vậy.
Đội trưởng Hình nhíu mày thật sâu, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay ông ấy cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nhắc đến đã hiểu ngay.
Quả nhiên, ông ấy lại mở miệng dò hỏi: “Cậu đứng tại vị trí nào dùng phi đao?”
“Phía sau cây cột bên phải sân khấu, lúc ấy có một cảnh sát vũ trang cản trở, nên tôi dám cam đoan nếu lúc đó tôi thật sự muốn mạng của người này thì đã trực tiếp dùng phi đao đâm vào cổ của người này rồi lặng lẽ rút lui, làm như vậy sẽ không hề có ai chú ý đến tôi cả, mà vị trí đó lại là một điểm mù.” Tôi bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận