Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 552

Trong ấn tượng của tôi, tôi mới chỉ thấy bút đao kim cương của Nha Tử là sắc bén nhất!
“Hì hì, đây chính là bảo bối giữ nhà của tôi, sản xuất từ Đức, tôi gọi nó là nhuyễn đao.” Lão Yên kiêu ngạo nói, đương nhiên động tác trên tay ông ấy cũng không hề chậm trễ, sau khi cất nhuyễn đao vào trong ba lô, ông ấy vươn tay duỗi chân trèo lên trên.
Tôi thực sự không thể nhìn ra cái xẻng kia có liên quan gì đến đao, hơn nữa nó còn rất sắc bén, thế mà lão Yên lại gọi là nhuyễn ư? Tôi càng cảm thấy khó hiểu.
Lão Yên cười ha ha, nói: “Tôi thậm chí còn có thể nén nó lại thành một cục đấy.”
Tôi kinh ngạc cảm thán nhìn sang chiếc xẻng kia, tò mò về chất liệu của nó. Nhưng lão Yên cũng không rõ lắm, ông ấy đã đoạt được thứ này từ đối thủ trong một lần làm nhiệm vụ, nghe nói là công nghệ mới nhất của nước ngoài.
“Đi thôi.” Tảng đá chặn đường đã không còn, tâm trạng của tôi cũng tốt, cất cao giọng hét một câu, lão Yên đã bò ra ngoài liền xoay người lại đưa tay kéo tôi lên.
Sau đó, hai người chúng tôi không khỏi sững sờ…
Cô Thu người mà chúng tôi đang lo lắng lại đang ngồi cạnh chiếc bàn có miếng thịt kia, trên tay cô ấy cầm một bình rượu màu bạc, còn cô ấy thì đang ngửa đầu uống rượu, nghe được tiếng động, cô Thu đã liếc mắt nhìn sang.
Nhìn thấy người tới là chúng tôi, cô ấy chép miệng: “Chậc, tôi chờ hai người đã nửa ngày rồi, hai người cũng chậm quá rồi đấy?”
“Tiểu Thu, cô không sao đó chứ?” Lão Yên khiếp sợ nói.
Tôi cũng dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô Thu, trông dáng vẻ này, sao trông chúng tôi còn giống người gặp nạn hơn cả cô ấy thế?
Quả nhiên, cô Thu dùng vẻ mặt khinh thường đáp lại một câu: “Tôi thì có thể có chuyện gì? Ý hai người là nói đám người rừng vô dụng này hả?”
Nói xong, cô ấy chỉ vào một đống màu đen sau chiếc bàn đá, vừa rồi chúng tôi đều tập trung sự chú ý vào cô ấy, cho nên không để ý tới đống lớn này.
Tôi và lão Yên lập tức chạy tới kiểm tra, chỉ thấy ở đó có ba tên người rừng, trên người bọn chúng đều có vết thương do bị bom đạn gây ra, nhưng mới vừa rồi rõ ràng chúng tôi không nghe thấy tiếng động gì cả.
Đám người rừng này còn chưa chết, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì, cả đám đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.
“Chậc chậc, hai người cũng lạc hậu quá rồi đấy, không biết tới bom câm hả?” Cô Thu nhìn chúng tôi nhưng đang nhìn hai tên ngốc, tôi và lão Yên cạn lời nhìn nhau, cô ấy đang khinh thường ai thế, toàn bộ người trong 701 ngoại trừ cô Thu có thể chế tạo ra thứ biến thái này thì còn có ai?
Lão Yên thở hắt ra: “Uổng công tôi và Trường An còn lo lắng cho cô, được rồi, sao cô lại dám ngồi đây, miếng thịt trên bàn đâu?”
“À, vừa rồi đã có một tên người rừng ăn mất rồi, tôi cũng bất đắc dĩ nên mới phải dùng bom với bọn họ, ông nói xem, bọn họ gài bẫy hai người thì gài đi, đang yên đang lành còn ăn thịt người trước mặt tôi làm cái gì?” Cô Thu chu miệng nhỏ tỏ vẻ ghét bỏ.
Tôi và lão Yên càng không biết phải nói gì, trông thái độ của cô ấy, tôi bèn hỏi thử một câu: “Chị Thu, đây, đây không phải… không phải…”
Rốt cuộc tôi vẫn không có dũng khí để hỏi, nhưng cô Thu lại xua tay: “Không phải, tôi hỏi rồi, vẫn còn một tên người rừng có thể nói chuyện được, thịt ở đây được bọn họ lấy từ mấy ngày trước, tôi hoài nghi đó là người của lão Hàm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tôi thở hắt ra.
Lão Yên vẫn cau mày như cũ: “Thế nhưng Nha Tử và Côn Bố vừa mới đi trước chúng ta một bước vẫn chẳng thấy đâu.”
Nhắc tới Côn Bố, cô Thu đã không còn giữ dáng vẻ thờ ơ nữa, cô ấy nhấp một ngụm rượu, sau đó đá vào người một tên người rừng: “Có từng nhìn thấy một người đen sì giống các người không?”
“Có…” Đoán chừng là tên người rừng này đã bị cô Thu doạ sợ, vì thế tên này không dám từ chối trả lời, chỉ là âm thanh do người này phát ra có chút kỳ lạ, nhưng chúng tôi vẫn nghe được.
Mắt tôi lập tức sáng lên: “Anh ấy đang ở đâu?”
Tên người rừng kia nhìn tôi một lượt, có chút do dự, cô Thu lại đạp cho tên người rừng một cái: “Nói mau.”
“Ở dưới.” Quả nhiên, bất luận là giống loài nào, đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, tôi hỏi tử tế thì tên này không chịu nói, cứ phải bắt cô Thu giải quyết bằng bạo lực thì mới chịu.
Cô Thu à một tiếng, sau đó nhìn về phía tôi: “Hai người ở dưới đó lâu như thế, có nhìn thấy Côn Bố không?”
Tôi khẽ lắc đầu, lão Yên kêu lên một tiếng, tiếp theo đó ông ấy chạy tới trước miệng hang, hướng về phía dưới mà hô to một câu: “Côn Bố, thằng nhãi nhà cậu có phải vẫn luôn trốn ở dưới đó hay không?”
“Sao có thể chứ?” Tôi phản bác lại, sao Côn Bố lại trốn dưới đó mà chẳng chịu hé răng nửa lời?
Dù sao tôi cũng không tin, sao Côn Bố có thể trơ mắt nhìn tôi và lão Yên ở đó vật lộn với đám người rừng mà chẳng lên tiếng.
Thế nhưng, ngay vào lúc này, từ phía dưới lại truyền tới âm thanh khiến tôi lập tức sững người: “Đây, chờ một lát.”
“Con mẹ nó, anh ấy thật sự ở dưới đó à!” Tôi khiếp sợ nói.
Sắc mặt của lão Yên cũng xấu đi, e rằng ông ấy cũng đang có suy nghĩ giống như tôi, nếu Côn Bố đã ở dưới đó, vì sao vừa rồi lại không lên tiếng, anh ta ỷ vào bộ dạng đen từ đầu đến chân nên cho rằng chúng tôi không nhìn ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận