Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 250: Hoảng Sợ

Lão Yên vươn tay ra muốn giữ cô ấy lại, nhưng động tác của cô Thu rất nhanh, cô ấy đã lấy từ trong balo ra mấy thanh thép vặn xoắn thành một ngọn giáo sáng loáng, cô ấy chạy thẳng về phía chiếc quan tài vẫn đang phát ra âm thanh lạch cạch.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lão Yên hỏi.
Tôi nhìn về phía lão Yên, lúc này tôi mới chú ý tới trên người ông ấy có không ít vết thương nhỏ, có vẻ như vừa rồi họ cũng gặp phải nguy hiểm trong lối đi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thảo luận về vấn đề này, tôi vội đem những chuyện tôi và Nha Tử đã nhìn thấy kể cho ông ấy nghe, lão Yên nghe xong thì biến sắc, vội hét lên một câu: “Tiểu Thu, mau quay lại đây, thứ kia không phải là thứ mà một mình cô có thể đối phó được đâu!”
Cô Thu vung cây giáo dài lên, trực tiếp giáng lên một sợi xích đồng: “Vậy sao? Tôi đây cũng muốn nhìn thử một chút.”
Lão Yên thấy không thể khuyên can nổi, liền nhanh chóng gọi chúng tôi đi theo, rồi ông ấy vừa mở chốt an toàn của súng vừa càu nhàu: “Hai tên nhãi con mới nhú các cậu, gặp phải hoạt thi mà còn dám ở lì trong đó, không mau chạy đi còn ở đấy chờ chết à?”
Nghe được lời của lão Yên có chút không đúng, tôi vội giải thích hai người chúng tôi cũng chỉ mới tới đây, ai có ngờ được trong quan tài kia lại là hoạt thi chứ?
“Được rồi, bây giờ có muốn chạy cũng chạy không thoát, dù sao chúng ta cũng tới đây vì nó, cứ lao lên đánh đến cùng đi.” Lão Yên vừa nói vừa lấy một quả lựu đạn ở bên hông ra, chúng tôi nhìn cảnh này mà sợ tái cả mặt.
Đây là lần đầu tiên lão Yên còn chưa nhìn thấy tình hình của địch đã đưa ra quyết định như vậy, điều này cũng cho thấy đồ vật bên trong quan tài kia quả thực không hề đơn giản.
Có lão Yên và cô Thu ở đây, tôi và Nha Tử như có thêm ý chí, hai chúng tôi gạt bỏ ý định chạy trốn mà cầm súng chạy theo sau hai người kia.
Bên kia, cô Thu vẫn đang loay hoay với mấy sợi xích đồng, những sợi xích đồng đó bị thứ ở bên trong đụng vào thành tiếng lách cách, cô Thu cũng ở bên ngoài “giúp đỡ”, cố gắng tháo đống dây xích ra càng sớm càng tốt.
“Tiểu Thu, có phải cô điên rồi hay không?” Lão Yên vội dùng một tay túm chặt lấy tay của cô Thu, quát lớn: “Nhân lúc thứ này còn chưa ra ngoài, chúng ta còn có thời gian mà suy nghĩ biện pháp, cô lại định thả nó ra để nó giết chết chúng ta sao?”
“Suốt cả đoạn đường này bà cô đây phải kiềm chế tới sắp phát điên rồi, vất vả lắm mới gặp được một tên, đương nhiên phải đánh một trận ra trò chứ.” Cô Thu hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình có gì nguy hiểm, bèn phản bác lại lời của lão Yên.
Lão Yên bị cô ấy chọc tức tới độ thất khiếu sắp bốc khói, ông ấy thở dốc, nói: “Tôi biết vừa rồi cô mới bị chọc giận, nhưng cô cũng không thể lấy sinh mệnh của đồng đội mình ra đùa giỡn được, cô có biết thứ đang ngủ trong này là gì không? Đó chính là hoạt thi, một con hoạt thi mấy ngàn năm tuổi đấy!”
“Hoạt thi?” Động tác của cô Thu chợt dừng lại, ngay sau đó cô ấy lộn ngược người từ trên quan tài xuống phía sau, trách cứ lão Yên sao không nói sớm cho cô ấy biết.
Lão Yên hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời, chỉ thấy ông ấy chỉ tay vào cỗ quan tài trên giường đá, nói: “Các cô các cậu xem, có phải bên cạnh có buộc cái gì không?”
“Ấy! Có thật này, hình như là miếng vải.” Nha Tử vừa nhìn thấy thứ mới lạ đã liền quên sợ hãi, anh ta tiến lên hai bước, kinh ngạc lên tiếng.
“Vải?” Lão Yên cũng có chút kinh ngạc, ông ấy nhìn về phía tôi, bảo tôi lấy miếng vải kia ra đây.
Tôi chỉ vào mũi mình nói: “Lão Yên, ông nói đùa đấy à, hoạt thi ở trong quan tài kia có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, tôi mà tới gần thì có khác nào đưa dê vào miệng cọp không?”
Không phải tôi nhát gan, nếu tôi là người nhát gan thì trước đó tôi đã chẳng dám buộc thuốc nổ vào người con rắn khổng lồ, nhưng so sánh với hoạt thi, rắn khổng lồ cũng chỉ là một con sâu lông mà thôi, làm sao tôi dám tới gần hoạt thi được chứ?
Lão Yên cười một tiếng: “Cậu không lên chẳng lẽ để bộ xương già như tôi lên à? Hơn nữa, tạm thời thứ trong quan tài kia chưa nhảy ra được đâu.”
“Yên tâm đi, sở dĩ hoạt thi đáng sợ như vậy là vì chúng rất hiếm, mà sở dĩ hiếm gặp là bởi vì điều kiện hình thành của nó vô cùng khắc nghiệt, hiện giờ tuy nó đã có động tĩnh, nhưng nếu muốn thực sự phá được quan tài thì còn cần một khoảng thời gian nhất định.
Nhanh lên, lấy được miếng vải kia nói không chừng chúng ta còn có được thêm chút manh mối.” Lão Yên nói rất nhanh, vừa nói vừa đẩy tôi đi, ông ấy dùng lực rất lớn trực tiếp đẩy tôi tới gần cỗ quan tài.
Quả thực là tôi đã quá quen với mấy chiêu trò của ông ấy rồi, từ hồi ở La Bố Bạc, lão Yên đã bắt đầu lừa tôi, mà đâu chỉ là lần một lần hai.
Ghé sát lên quan tài, tôi cũng không dám nhìn vào khe hở vừa mở ra trên phần nắp quan, mà nhắm mắt vươn tay mò lấy miếng vải, rồi nhanh chóng chạy về.
Vừa chạy về tôi đã bước tới bên cạnh lão Yên, đưa miếng vải cho ông ấy, đồng thời bất mãn nói: “Lão Yên, ông có thể thay đổi cái tật thích bày mưu ám hại tôi đi được không?”
“Ha ha, cậu cứ quen là được, quen là được thôi.” Lão Yên nhận lấy tấm vải, cười khúc khích.
“Đây… Là hình vẽ?” Lão Yên vừa mở miếng vải ra, vẻ mặt liền có chút quái lạ.
Hình vẽ?
Tôi cảm thấy hứng thú, vội vàng bước tới, chỉ thấy trên miếng vải lão Yên vừa mới mở ra là một hình ảnh được thêu bằng tơ tằm, bên cạnh hình ảnh đó còn có mấy kí tự giống như chữ viết, có vẻ như đang ghi lại gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận