Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 282

Tôi nhìn đống văn vật chất thành gò núi nhỏ, đột nhiên nhớ tới một thứ: “Đúng rồi, tôi nghe nói phát hiện một chiếc chuông nhỏ đúng không?”
“Cậu nghe ai nói?” Vẻ mặt lão Từ cau lại: “Chuyện này ngoại trừ người của nội bộ ra thì không ai biết, rốt cuộc cậu là ai.”
Hỏng bét!
Trong lòng tôi ớn lạnh, chuyến thăm dò sáng sớm hôm nay e là đã làm cho bọn họ nổi lên nghi ngờ rồi, bây giờ lại quên chuyện mình nghe thấy chiếc chuông nhỏ này là ở 701, không ngờ bản thân lại thuận miệng nói ra như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cho ông ấy nghi ngờ thân phận của tôi.
Trong lòng xẹt qua rất nhiều ý nghĩ, nhưng ngoài mặt tôi lại hồi phục rất nhanh: “Là thật sao? Nhưng tôi nghe dân làng nói đó là do chính tay một người có tiếng tăm tự mình đào ra.”
Trên thực tế tôi cũng không biết chiếc chuông nhỏ đó là ai đào được, nhưng lúc này lời tôi nói càng mơ hồ thì mới có thể xóa tan nghi ngờ của bọn họ.
Lão Từ đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, tôi vô tội nhún vai: “Ha ha, ông cũng biết lần này tôi tới là để làm đề tài về lăng mộ của nước Tăng mà, nên mới hỏi thăm một chút.”
"Bớt hỏi thăm một chút đi, không khéo lại phải nộp mạng!" Không biết lão Từ có tin lời tôi nói không, chỉ lớn tiếng nói một câu rồi ngậm miệng không nói gì nữa, cho dù tôi có bắt chuyện về những đề tài khác thì ông ấy nhất quyết không chịu mở miệng nữa, mà mấy người khác thấy lão Từ không để ý tới tôi, liền tự giác làm chuyện của mình. Tuy rằng bọn họ nhìn cũng không có chuyện gì để làm.
Tôi thở dài cũng không miễn cưỡng bọn họ nữa, mà đi một vòng quanh đống văn vật, tuy nói văn vật rất phong phú nhưng bọn họ đều phân loại rõ ràng cho nên chỉ cần vừa nhìn qua là hiểu ngay.
Nhưng tôi xem xong tất cả các mẫu văn vật vẫn không phát hiện ra bộ chuông nhỏ kia.
Tôi nghi hoặc chớp mắt, nhìn bộ dáng kích động của Cố Thuận Chương và lão Yên, thì giá trị của bộ chuông nhỏ kia là vô giá. Lão Yên cũng đã nói rõ.
Đây chính là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, sau khi khai quật có thể đẩy lịch sử âm nhạc của nước ta lên phía trước mấy trăm năm, cũng được xem là một cột mốc lịch sử trong giới khảo cổ.
Thứ như vậy không nói đến việc được đặt ở vị trí rõ ràng, sao lại không có ở đây được chứ?
Xem xong một đống văn vật, thời gian cũng tiêu hao không ít, tôi đi căn tin ăn một bữa cơm, liền từ trong làng đi vòng ra phía sau núi còn chưa được khai phá, dùng bộ đàm liên lạc với lão Yên.
“Có phát hiện gì không?” Lão Yên hỏi.
Tôi kể lại chuyện chuông nhỏ không có ở đây, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chuyện xảy ra lần này rất có thể có liên quan đến bộ chuông đó.”
“Một bộ chuông thì có gì lạ đâu chứ?” Tôi cân nhắc về lời nói của ông ấy.
Lão Yên cười mắng tôi nhớ ăn không nhớ đánh: “Hai lần xuống mộ liên tiếp chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện, trong mộ này có rất nhiều thứ cổ quái sao?”
“Nhưng trước mắt cũng chỉ là một bộ chuông mà thôi.” Tôi vẫn không tin, tuy rằng ở cổ quốc Trường Dạ và mộ Tàm Tùng đã từng gặp qua không ít chuyện quỷ dị nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy một bộ chuông có thể khiến người ta tự sát.
“Gừ!”
Trong khi tôi đang thảo luận với lão Yên quay quanh chuyện chiếc chuông, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của một con thú dữ.
“Cậu đang ở đâu vậy?” Lão Yên khẩn trương hỏi một câu.
Tôi chỉ nói mình đang ở trong núi, lão Yên lập tức mắng: "Núi Diệp Gia là vùng núi chưa khai phá, một mình cậu dám chạy lên núi, lỡ gặp phải thú dữ thì sẽ mất mạng, còn không mau chạy đi?”
Nghe lão Yên nói như vậy tôi cũng không kịp chào hỏi, ngắt bộ đàm liền chạy về làng, nhưng kỳ quái là tôi càng chạy về làng, âm thanh này càng lớn hơn.
Chẳng lẽ có thú dữ vào làng?
Tôi có chút đau đầu, bởi vì lần này là đóng giả thành sinh viên đại học tiến vào, khắp người từ trên xuống ngoại trừ dao ngăm luôn mang theo bên mình ra thì căn bản không còn thứ vũ khí gì khác, nếu thật sự có thú dữ thì phải làm sao bây giờ?
Tôi vừa nghĩ biện pháp vừa chạy vào làng, nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho tôi ngây ngẩn cả người: mấy dân làng cao lớn thô kệch đang tóm lấy một cô gái gầy gò, mái tóc dài của cô gái xõa xuống, che khuất nửa bên mặt, âm thanh phát ra từ miệng cô gái này rõ ràng chính là âm thanh của thú dữ mà tôi vừa nghe được……
Cô gái này giãy giụa kịch liệt, mạnh đến nỗi làm cho mấy người đàn ông to lớn này chống đỡ không được, cuối cùng vẫn là Ninh Viễn đầu đầy mồ hôi chạy tới. Sau đó đâm một mũi kim vào cánh tay cô gái mới khiến cô gái này mềm nhũn người.
Ninh Viễn ôm lấy cô gái đang mềm nhũn người, cảm ơn dân làng rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng mấy dân làng kia lại ngăn cản anh ta, một người trong đó nhìn qua có vẻ cao lớn, lực lưỡng nhất cất tiếng nói: "Ninh đội trưởng, cậu xem chuyện này thật không ổn mà, hôm nay cô ta suýt nữa đã làm Nhị Nha bị thương, cậu không thấy đâu, lúc bọn tôi tới cô ta đang ôm cổ Nhị Nha, bộ dáng như vậy thoạt nhìn... giống như là muốn hút máu! Một cô gái nhỏ thế này mà bọn tôi còn không thể khống chế được, nếu đổi lại là những người khác..."
Người này còn chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, đối phương không muốn cho đám người giống như cô gái này vào làng.
Ninh Viễn sửng sốt, nhìn cô gái trong lòng đành nói xin lỗi với người dân trong làng: “Tôi sẽ nhanh chóng đưa bọn họ đi.”
Người này còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Ninh Viễn đã ôm cô gái đi mất rồi, trông anh ta rất gấp gáp, ngay cả tôi đứng ở một bên cũng không chú ý tới.
“Chú, có chuyện gì vậy?” Tôi đi đến nói với dân làng đã đứng ra nói chuyện lúc nãy, tò mò hỏi: “Sao một cô gái lại có thể phát ra âm thanh như dã thú từ trong miệng của mình được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận