Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 108: Gương Cổ Song Ngư

Tôi thấy ông ấy cũng không nói gì, mới coi lại từ đầu đến cuối một lần.
Tôi càng xem càng thấy giật mình, đặc biệt là hình ảnh Nữ Vương đang điên cuồng tắm máu người và cô ta đứng ở trước gương khiến cho tôi cảm thấy cả người khó chịu.
Hơn nữa lúc tôi đang say mê với bức bích hoạ, lão Yên đã thần thần bí bí kéo tôi qua một bên, hỏi tôi có còn nhớ ông ấy từng đề cập đến chuyện muốn mang bảo vật ở trong cổ quốc này trở về không?
Tôi gật nhẹ đầu: “Sao thế, ông tìm được bảo vật rồi à?”
Lão Yên chỉ chỉ vào bức bích họa, nói chính là chiếc gương này.
“Gương?” Tôi nghiêng đầu nhìn sang chiếc gương, hình ảnh hai Nữ Vương đứng ở trước gương vẫn quỷ dị như cũ.
“Không sai, tôi nói thật với cậu, lần này tôi tới là vì chiếc gương này.” Lão Yên móc quyển sổ nhỏ ở trong túi ra, mở một trang ra rồi nói: “Thật ra thì sau khi Dư Thành Trạch sống sót đi ra khỏi sa mạc, bộ môn đã chú ý tới cổ quốc Trường Dạ rồi! Năm năm qua chúng tôi không ngừng nghiên cứu về nó, chẳng qua tài liệu quá ít nên cũng không nghiên cứu ra nguyên nhân vì sao, nhưng mà chúng tôi chiếu theo tài liệu có hạn vẫn suy ra được một vài món đồ.”
Sau đó ông ấy chỉ chỉ vào chiếc gương trên bức bích họa, hỏi tôi có biết thứ này tên gọi là gì không.
Tôi đương nhiên không biết rồi. Ông ấy cũng không trông cậy vào câu trả lời của tôi, mới vừa hỏi xong đã tự mình nói: “Món đồ chơi này tên là gương cổ Song Ngư, cậu cũng nhìn thấy hai vị Nữ Vương đúng không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu một cái: “Có phải ý ông là hai vị Nữ Vương này đều là thật?”
Mặc dù lúc tôi mới nhìn vào bức bích họa đã có phỏng đoán, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có thể chỉ là bút pháp miêu tả khoa trương của cổ nhân mà thôi. Nhưng dáng vẻ này của Lão Yên chợt khiến cho tôi cảm thấy chuyện cũng không phải giống như tôi nghĩ.
Quả nhiên, lão Yên chăm chú nhìn vào bức bích họa một lúc lâu rồi mới nói: “Chiếc gương cổ này có thể tạo ra người, làm ra một người giống y như đúc đi ra.”
Ông ấy nói trước đó khi ông ấy đi vào cổ quốc ông ấy cũng không biết tác dụng cụ thể của chiếc gương này, mãi cho đến khi nhìn thấy bức bích họa này, sau đó ông ấy kết hợp với chuyện của Dư Thành Trạch, mới càng chắc chắn hơn.
“Hơn nữa, cậu còn nhớ hai cỗ thi thể giống y như đúc không?” Lão Yên hỏi một câu.
Tôi nhớ lại bảy cỗ thi thể đã gặp lúc vừa mới đi vào cổ quốc, trong đó quả thật có hai cái giống hệt nhau.
Lão Yên nói ông ấy nghi ngờ một thi thể khác thật ra chính là của gương cổ Song Ngư tạo ra.
“Nói như vậy thì Dư Thành Trạch cũng là của chiếc gương này tạo ra sao?” Tôi mở to hai mắt ra nhìn.
Mặc dù tôi vẫn luôn biết Dư Thành Trạch này cũng không phải là người của đội khảo sát năm năm trước, chỉ là hôm nay thật sự nhắc đến lai lịch của ông ta rồi, tôi vẫn còn có chút không dám tin.
Đây cùng lắm chỉ là một chiếc gương mà thôi, thật sự có thể tạo ra con người có tư tưởng, có hành động ý thức đi ra sao?
Lão Yên dường như cũng có chút không dám tin, nhưng chuyện thật sự bày ra ở trước mắt lại không phải theo chủ ý của chúng tôi.
Ông ấy móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp chung với đội khảo sát kia, chỉ vào Dư Thành Trạch đang nở nụ cười quái dị nói: “Lẽ nào cậu không cảm thấy năm năm qua ông ta không hề thay đổi chút nào à?”
Tôi cầm bức ảnh qua nhìn kỹ một chút, đúng thật, Dư Thành Trạch bây giờ và Dư Thành Trạch trước kia giống nhau như đúc, năm tháng không hề để lại bất kỳ dấu vết gì ở trên mặt ông ta.
Thật ra thì tôi đã chú ý tới điều này sớm nhất, nhưng có thể là do thời điểm tôi nhìn thấy ảnh chụp đã là hiện tại năm năm sau, thế nên trong lúc nhất thời tôi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lão Yên nói ra một điểm này mới khiến cho tôi giật mình.
“Chiếc gương cổ này còn là quốc bảo đấy nhé, chúng ta nhất định phải mang đi ra ngoài.” Ánh mắt lão Yên kiên định.
Tôi nhìn ông ấy một chút, hỏi ông ấy có phải đây chính là ý nghĩa tồn tại của bộ môn không?
Lão Yên nhìn tôi một chút, sao đó đưa mắt nhìn về phương xa, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó: “Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, trước đây tôi chính là một kẻ trộm mộ có thâm niên, khi đó đã trộm không ít ngôi mộ lớn, ở thời kiến quốc đụng lên trên họng súng nên bị phán án tử hình. Kết quả người đã đi đến pháp trường rồi, lại bị một tờ văn kiện của Đảng cứu lại. Từ đó về sau, ý nghĩa sự tồn tại của tôi chỉ có một.”
“Cái gì?” Tôi bị chuyện ông ấy kể gợi lên hứng thú.
Lão Yên bình tĩnh nhìn về hướng thủ đô xa xa, giơ tay lên chào. Trong mắt lộ ra vẻ thành kính mà tôi chưa từng được thấy: “Theo sứ mệnh của tôi, bảo vệ bảo tàng quốc gia!”
Tôi nghe những lời này mà nhiệt huyết sôi trào, bất mãn về lão Yên suốt dọc đường đi tới nay đều tan biến hết sạch. Tôi cũng bừng tỉnh hiểu ra, vì sao sau khi nhiều người hy sinh như vậy mà ông ấy vẫn phấn đấu quên mình tiến về phía trước.
“Trường An, trước đó tôi cũng đã nói với cậu rồi, sở dĩ nhìn trúng cậu, ngoài bản lĩnh của cậu ra…” Lão Yên điểm một cái vào sau lưng tôi: “Quan trọng nhất vẫn là hình xăm Cửu Long ở trên lưng cậu, có triển vọng làm người giữ mộ, số mệnh của cậu và bộ môn không hẹn mà gặp.”
Tôi gật đầu một cái, lúc trước sở dĩ cô Tứ giao Tinh Quan Yếu Quyết cho tôi, sợ là cũng cân nhắc đến điểm này.
“Tôi có thể giới thiệu cậu tiến vào bộ môn, nhưng cậu nhất định phải đánh một trận thật hay vào! Cầm gương cổ Song Ngư về không chỉ là nhiệm vụ của riêng tôi mà còn là một lần thực tập của cậu, cậu tiến vào bộ môn cũng là mười phần chắc chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận