Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 531

Xong tôi không phải một đứa ngốc, tôi biết dù thế nào thì đây cũng không phải chuyện tình cờ, tuy rằng chỗ đất này không cứng rắn bằng phần đất ở bên trên, nhưng cũng không thể nói sụp là sụp được, hơn nữa, nó còn có thể sụp thành một vùng bằng phẳng như vậy sao?
Tôi hít một hơi thật sâu, thả lỏng người, rồi gõ nhẹ lên phần bùn đất ở bốn phía xung quanh.
Tôi không bỏ qua bất cứ một tấc đất nào, cứ như vậy, tôi mân mê đất giống như con chuột chũi. Chẳng mấy chốc, một âm thanh trống rỗng truyền đến… Trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, vội vàng rút con dao găm ra để đào bới phần bùn đất, sau đó tôi liền nhìn thấy được một thứ, một thứ mà tôi không ngờ mình lại có thể nhìn thấy.
Một cây sáo!
Đây là một cây sáo màu đen tuyền, ngoại trừ những hoa văn màu tối kia, toàn thân nó được bao phủ bởi một màu đen, chẳng có thêm chút vật trang trí nào. Thoạt trông cây sáo này rất bình thường, nhưng nó lại lộ ra một luồng tà khí quỷ dị.
Cây sáo này cũng không dài, ước chừng chỉ bằng một cánh tay của tôi, nhìn chiều dài này thì chắc là dành cho phụ nữ, nhưng vẻ bề ngoài của nó lại giống hệt vật dành cho nam. Khoảnh khắc nhìn thấy cây sáo này, tôi lập tức hiểu ra, cái tên “U Lâm” kỳ thực là dùng để chỉ cây sáo này…
Cùng lúc đó, trong đầu tôi nảy sinh một suy nghĩ quái lạ: Tiếng sáo đêm qua đã thu hút tôi tới nơi này, có lẽ được phát ra từ cây sáo này chăng.
Tuy rằng tôi biết suy nghĩ này rất hoang đường, suy cho cùng cây sáo này cũng bị chôn sâu dưới lòng đất, chẳng lẽ nó còn có thể tự phát ra âm thanh được sao?
Nhưng sau khi suy nghĩ này xuất hiện, trong đầu tôi lại không thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa, đầu óc tôi chỉ tràn ngập suy nghĩ này, như thể đây là câu trả lời chính xác nhất.
Tôi nhìn chằm chằm vào cây sáo một lúc lâu rồi làm ra một hành vi táo bạo, đó chính là duỗi tay ra, kéo cây sáo ra khỏi mặt đất.
Gần như tôi không dám hô hấp, tôi nín thở tới nỗi phổi đau nhức, rồi sau đó tôi mới phát hiện ra, cây sáo bị tôi coi như mãnh thú hồng thủ thực ra chẳng có gì kỳ lạ, ngược lại, nó nằm trong tay tôi lại giống như noãn ngọc vậy. Không, không phải giống như, đây là noãn ngọc!
- Giải thích, Noãn ngọc là một thuật ngữ trong giới chơi ngọc, giải thích quá trình hình thành của các loại ngọc khác nhau. Noãn ngọc là loại ngọc được hình thành dưới nhiệt độ và áp suất cao, trong đó tiêu biểu nhất là ngọc Hòa Điền ở Tân Cương, nó có thể phát ra hơi ấm nhè nhẹ. Hết giải thích.
Đây là một khối noãn ngọc có màu đen tuyền…
Tôi kinh ngạc nhìn cây sáo trong tay, đừng nói là noãn ngọc có màu đen tuyền, chỉ cần là noãn ngọc bình thường cũng đã có giá trị rất cao!
Ngọc vốn là thứ quý giá mà noãn ngọc lại càng quý hơn, từ xưa đến nay, noãn ngọc chính là đồ chơi của kẻ có quyền thế, người bình thường căn bản không thể có được thứ này, cho dù chó ngáp phải ruồi mà có được một miếng noãn ngọc, cũng phải luôn lo lắng đề phòng mà cất giấu vì sợ phải tiến cống.
Cây sáo này còn được làm hoàn toàn từ noãn ngọc màu đen, quả thực là một tác phẩm thủ công tuyệt hảo, tuy rằng nó chưa đủ điều kiện trở thành bảo vật quốc gia, nhưng ít nhất cũng được xếp vào hàng văn vật.
Vốn dĩ tôi còn cho rằng công sức cả một đêm của mình đã bị đổ bỏ, không ngờ còn thu hoạch được một thứ thế này, thực sự khiến tôi vui mừng khôn xiết.
Tôi cẩn thận nhét cây sáo vào trong ngực, sau đó dùng tay không trèo lên, không biết tại sao, nhưng tôi lại không hề muốn để lão Yên và những người khác biết mình tìm được một cây sáo như vậy.
Đương nhiên, không phải tôi muốn giữ nó làm của riêng, chỉ là hiện tại tình hình không rõ thế nào, tôi luôn cảm thấy nếu họ biết được sẽ gây ra rất nhiều rắc rối không đáng có.
Bởi vì đất ở đây tương đối cứng nên việc leo lên trên rất mất sức, nhưng tôi cũng thuận lợi leo lên, sau khi leo lên trên, tôi dùng đất và lá cây phủ lên cái hố kia, chỉ cần không tới gần sẽ chẳng thể nào phát hiện ra điểm đáng nghi.
Sau đó, tôi vỗ nhẹ vết bùn đất trên người mình, khi xác định không còn gì đáng nghi, tôi mới dựa theo đường cũ mà trở về.
Mặc dù lúc tới nơi này tôi còn không phân biệt được đông, tây, nam, bắc, nhưng tuyết trên mặt đất dày đến mức tôi có thể nhìn thấy dấu chân cũ của mình mà đi theo, cho nên tôi cũng không đến nỗi bị lạc đường.
Khi tôi chạy về đến nơi thì trời cũng vừa sáng, mấy người lão Yên cũng vừa mới chui ra khỏi túi ngủ, cô Thu nhìn thấy tôi, ngạc nhiên hỏi: “Trường An, cậu chạy đi đâu thế?”
“À? Tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi.” Tôi xoa xoa tay, mỉm cười.
Cô Thu nhìn tôi đầy hoài nghi, hỏi sao tôi đi vệ sinh mà còn phải mang theo đồ dùng cá nhân. Tôi nghẹn họng nửa ngày cũng không trả lời được, may mà có Nha Tử lên tiếng: “Ấy chị Thu, đây là việc Trường An nên làm mà. Ai mà biết trong rừng này có gì chứ, nhỡ chẳng may có thứ gì đó thình lình nhảy ra cắn cậu ấy một cái thì phải làm sao?”
Tôi đen mặt nhìn chằm chằm vào Nha Tử, mặc dù anh ta có mở lời nói đỡ cho tôi, nhưng sao nghe lời của anh ta tôi cứ cảm thấy có gì không ổn, cái gì mà có gì đó sẽ cắn tôi chứ, cắn ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận