Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 140: Mưa

Nhưng bây giờ chúng tôi chỉ có cách tiến lên thì mới nhìn thấy được.
Người xưa có câu: Thấy núi ngựa chạy chết, thoạt trông núi Thái Bạch đang ở ngay trước mắt chúng tôi, nhưng chúng ta đã đi bộ cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa đến nơi, ước chừng phải mất hơn một buổi sáng nữa chúng tôi mới tới nơi được.
Cô Thu tìm một khoảng đất trống giữa rừng, tuỳ tiện ngồi xuống uống một ngụm rượu, rồi dùng tay quệt ngang miệng, hỏi: “Còn bao xa nữa?”
“Theo tình hình này, ít nhất còn phải đi thêm hai ngày nữa.” Lão Yên mở bản đồ trong tay ra, rồi đáp.
Cô Thu cau mày, nói rằng đường càng ngày càng khó đi, thời tiết cũng không tốt, nếu không nhanh chóng lên đường hoặc tìm một nơi ẩn náu, gặp mưa lớn trên núi không phải là chuyện đùa đâu.
Nghe cô ấy nói xong, tôi mới chú ý đến sắc trời, bởi vì chúng tôi vẫn luôn đi bộ trong rừng nên ánh nắng mặt trời rất hạn chế, chỉ là lúc này đã giữa trưa, theo lý mà nói, thời tiết thực sự không nên u ám như vậy!
“Tôi kiến nghị nên nghỉ ngơi tại chỗ một lát, buổi tối sẽ tìm một nơi tạm ẩn trong hai ngày đã, nhìn sắc trời này, e là chúng ta sẽ không trụ nổi trong rừng hai ngày đâu.” Nha Tử đi ra từ sau lưng Côn Bố, rồi tiến đến gần chỗ chúng tôi: “Mọi người nhìn đám mây đen kia đi, đó là điềm báo bão tắp sắp tới đó!”
Sắc mặt của lão Yên không được ổn cho lắm, ở trong núi mà gặp mưa to nhất định chẳng phải chuyện tốt lành gì, vì thế ông ấy cũng gật đầu đồng ý với lời kiến nghị của Nha Tử.
Sau khi ngồi xuống ăn tạm chút lương khô, chúng tôi lại tiếp tục đi về hướng Tây, vừa đi vừa tìm kiếm một nơi có thể tránh mưa.
Chiều về, gió dần to hơn, lá cây xào xạc, thỉnh thoảng lại có một, hai giọt mưa rơi xuống người chúng tôi.
“Đi mau!”
Mấy người lão Yên cũng không thèm giả vờ nữa, vội vàng bảo Côn Bố thả cổ trùng dò đường ra, sau khi con cổ trùng xác định được phương hướng, bọn họ lập tức đi theo nó.
Chỉ trong chốc lát, những hạt mưa lớn như hạt ngọc rơi xuống, cho dù có cây cối che chở, nhưng mặt chúng tôi vẫn không tránh được đau rát.
Tuy nhiên, điều đáng lo ngại nhất không phải điều này, vì khi mưa chút xuống được một lúc, sương mù đã bắt đầu hình thành, khiến cho con đường núi vốn đã khó đi nay lại càng khó thêm.
“Mọi người cẩn thận một chút, đừng để tách đoàn!” Lão Yên kiểm kê lại nhân số, sau đó hét lớn, nhưng tiếng nước mưa đã lấn át tiếng nói của ông ấy, khiến chúng tôi nghe không rõ lắm.
Sương mù dần dần trở nên dày đặc hơn, nước mưa cũng lớn dần, thỉnh thoảng lão Yên lại hét lên hai tiếng để xác nhận mọi người đều ở gần mình, nhưng rồi tôi lại cảm thấy giọng nói của lão Yên càng ngày càng cách xa tôi, tôi hoảng loạn hô lên một câu: “Lão Yên?”
Có tiếng đáp lại nhưng dường như đến từ một nơi rất xa. Tôi vội vàng lau mặt mình, nhưng lại thấy xung quanh mình đầy sương mù, không thể nhìn rõ cái gì, chỉ nhìn thấy phía trước có một bóng đen mờ mờ ảo ảo.
“Côn Bố?” Tôi gọi một tiếng, ngập ngừng bước về phía trước hai bước.
Cái bóng dừng lại, sau đó cái đầu từ từ quay lại, tôi tức khắc dừng bước. Tuy rằng gương mặt kia giống với Côn Bố y như đúc, nhưng lại không có găng tay da hươu, mà biểu cảm trên mặt người nọ cũng không lạnh lùng như Côn Bố.
“Anh là Trát Tây?” Tôi hỏi một câu, nhưng tiếng mưa đã lấn át giọng nói của tôi, hiển nhiên tên kia không thể nghe thấy tôi hỏi gì.
Tôi chầm chậm lùi lại phía sau mấy bước, còn tên kia lại ung dung bước về phía tôi, dường như cơn mưa lớn chẳng hề ảnh hưởng gì đến anh ta cả.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, tôi lập tức rút cây súng lục giắt bên hông ra: “Đứng lại!”
Anh ta đứng yên cách tôi nửa mét, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi: “Quả nhiên các người đang giả vờ.”
Tim tôi đập thình thịch, dường như tiếng hét của tôi đã khiến cho tên kia nổi lên lòng nghi ngờ.
Tôi không đáp lại, lúc này càng nói nhiều càng sai, tôi chỉ có thể chĩa họng súng về phía anh ta, rồi từ từ lùi về phía sau.
“Côn Bố ở với các người có tốt không?” Đột nhiên tên kia thốt ra một cậu khiến tôi cảm thấy khó hiểu, nhìn biểu cảm tựa như anh ta thực sự lo lắng cho Côn Bố.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Không phải anh đã thấy hết rồi sao?”
Tên này làm một động tác giống hệt với Côn Bố… giơ tay lên, tôi lập tức lùi về phía sau hai bước, lúc này tôi mới sực nhớ ra, tên này cũng là một cao thủ chơi cổ.
“Xem ra nó sống không tệ lắm.” Trát Tây gật gật đầu, buông tay xuống: “Cậu không cần đề phòng tôi như vậy, lần này tôi tới đây không phải vì các người.”
Tôi nghi ngờ nhìn tên kia, mưa càng lúc càng lớn, nước mưa làm mờ tầm nhìn của tôi, nhưng tôi không dám giơ tay lên lau mặt dù chỉ là một chút, bởi tôi sợ sẽ làm lệch họng súng.
Đồng thời, tôi cũng tự nói thầm trong lòng: Mấy người đám lão Yên đi đâu rồi, chẳng lẽ họ chưa phát hiện ra mình đã mất tích sao?
Tôi và Trát Tây cứ giằng co như vậy, dù mưa có to đến đâu nhưng dường như chẳng hề tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với anh ta, anh ta liếc nhìn tôi rồi chậm rãi nói: “Nói với tên hút thuốc trong đội của cậu, tôi không có hứng thú theo dõi các người đâu, chẳng qua là vừa khéo chung đường thôi. Không cần đề phòng tôi như đề phòng cướp như thế.”
Nhưng anh ta càng cư xử như vậy, tôi càng cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc nhìn dáng vẻ của Côn Bố, nhất định anh ta có mâu thuẫn với tên Trát Tây này, hiện giờ Trát Tây lại bày ra dáng vẻ tốt đẹp, khiến tôi không dám tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận