Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 293

Lão Yên cho rằng nếu chuyện này xuất phát từ tiếng chuông cộng hưởng, bịt lỗ tai lại nói không chừng sẽ có hiệu quả.
Sau khi tôi nói chuyện với lão Yên xong, Ninh Viễn cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi gọi anh ta nhiều lần thì anh ta mới lấy lại tinh thần.
“Anh làm sao vậy?” Tôi hỏi.
Ninh Viễn nhìn tôi chằm chằm, tựa như nhìn thấy quái vật: “Cậu, cậu có phải, có phải là người của 701 kia không?”
“Anh biết à?” Tôi cau mày, từ biểu hiện của anh ta, tôi vẫn cho rằng anh ta không biết.
Ninh Viễn lắc đầu: “Tôi chỉ nghe giáo sư Cố nhắc tới vài lần, nghe nói đó là một bộ phận vô cùng lợi hại, chủ nhiệm gọi là lão Yên gì đó, vừa rồi tôi nghe cậu gọi đối phương như vậy nên mới nhớ tới, khó trách...”
“Khó trách cái gì?” Tôi cất bộ đàm, trực tiếp ngồi xuống giường.
Ninh Viễn cười nói: “Khó trách cậu tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, tôi nghe nói người của 701 đều là quái thai.”
Nói xong, còn giống như sợ tôi tức giận mà hỏi tôi có để ý không?
Tôi lắc đầu nói không sao, bởi vì ở trong mắt của người thường, chúng tôi vốn là đám quái thai, không đúng, ngay cả từ góc nhìn hiện tại của tôi mà nói, ngay cả tôi cũng cảm thấy rất nhiều thành viên của 701 đều là quái thai.
Ninh Viễn thở ra một hơi: "Có các cậu là tôi yên tâm nhiều rồi. người anh em, nếu có thể, xin cậu nhất định phải cứu cho bằng được mười một người kia đấy!”
“Anh coi trọng tôi quá rồi, tôi chỉ mới vừa gia nhập 701 thôi, muốn cứu được bọn họ thì còn phải đợi các cao thủ khác đến mới được.” Tôi cười khổ.
Ninh Viễn có chút thất vọng, nói là nếu lại trì hoãn thêm một ngày thì sẽ rất nguy hiểm, mà anh ta thật sự không muốn nhìn thấy lại có thêm người xảy ra chuyện.
"Lão Yên nói có thể thử bịt lỗ tai của bọn họ.” Tôi vội vàng nói, bởi vì vừa rồi tôi định đợi đến khi bộ đàm vừa ngắt thì sẽ nói ra, nhưng ai ngờ lại bị thần thái của anh ta hấp dẫn lực chú ý, suýt nữa đã quên mất.
Hai mắt của Ninh Viễn sáng lên, ngay khi vừa xoay người muốn rời đi thì đã bị tôi vội vàng kéo lại: "Với trạng thái hiện tại của bọn họ, anh có thể ngăn cản được không?”
“Tôi vui quá hóa hồ đồ rồi!” Ninh Viễn vỗ nhẹ đầu: "Người anh em, cậu mau đi ngủ đi, tôi cũng trở về ngủ tiếp, sáng sớm ngày mai liền đi bịt lỗ tai của bọn họ lại.”
Tôi gật nhẹ đầu, sau đó nhìn theo bóng lưng rời đi của Ninh Viễn mà lâm vào trầm tư.
Trạng thái của anh ta cực kỳ không thích hợp, bởi vì làm gì có ai lúc chiều còn muốn chết muốn sống, lúc này lại vì người khác mà liều mạng bôn ba chứ?
Cho dù anh ta có nói là vì để tìm ra nguyên nhân cái chết của A Thanh, nhưng sự chuyển biến về cảm xúc này cũng quá nhanh rồi nhỉ?
Tôi cau mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Sáng sớm hôm sau thì Ninh Viễn đã đến gõ cửa, tôi bò xuống giường rồi trùm áo khoác lên, nhưng vừa mới mở cửa cả người còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị anh ta kéo đi rồi.
Lúc chúng tôi đến hố chôn, Ninh Viễn đã lấy ra mấy cuộn bông trông như được kéo ra từ đống vải, sau đó đưa một nửa trong số đó cho tôi.
Sau khi tiến vào hố chôn, tôi thấy những người này quả thực đã bình tĩnh lại như lời Ninh Viễn đã nói, nhưng không ai trong số bọn họ có thể giữ được tỉnh táo.
Trên thân của mỗi người bọn họ đều có vết thương, có vết thương đã trở nên trắng bệch vì lạnh, trông rất ghê tởm nhưng cũng rất đau lòng.
Lúc tôi và Ninh Viễn nhét bông gòn giúp bọn họ, không một ai trong số đó nhúc nhích, giống như đã bất tỉnh, điều này khiến tôi không khỏi kinh hãi, những người này còn có thể cứu được sao?
Sau khi nhét bông vào xong, Ninh Viễn lại lôi ra một hộp thuốc từ một góc của hố chôn rồi bắt đầu chữa trị vết thương cho từng người một.
"Mỗi người trong số họ đều là tinh anh." Ninh Viễn thở dài: "Nhưng hiện tại lại giống như người điên bị nhốt ở chỗ này..."
Ninh Viễn vừa xử lý vết thương vừa cảm khái, theo sự cảm khái của anh ta, tôi mới biết được trong số những người này có người là chuyên gia phá dỡ, có người là nhà sử học nổi tiếng, có người là chuyên gia trùng tu văn vật.
Mỗi một người ở nơi này khi mang ra ngoài đều là niềm kiêu ngạo của quốc gia.
Sau khi hai người chúng tôi hoàn thành công việc thì cũng đi ra khỏi hố chôn, tiếp đó nhìn thấy Tiểu Thịnh mang theo một số thành viên còn lại của đội khảo cổ đang đợi ở bên ngoài.
"Đội trưởng Ninh, tôi..." Tiêu Thịnh cả gan nói.
Ninh Viễn xua tay ngắt lời anh ta: "Không cần phải nói, chờ người của 701 tới, tôi sẽ để bọn họ tiếp quản nơi này, nên mọi người không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.”
Hiển nhiên là nhóm người Tiểu Thịnh chưa từng nghe nói tới 701, cho nên vừa nghe xong đã cảm thấy khó hiểu mà nhìn về phía Ninh Viễn, nhưng anh ta lại không thèm giải thích, chỉ kêu bọn họ giải tán.
Lão Yên tới rất nhanh, ngay trưa hôm đó lúc tôi đang cùng Ninh Viễn ăn cơm thì nhìn thấy lão Yên dẫn theo mấy người tiến vào nhà ăn.
Nha Tử vẫn là bộ dạng đeo kính râm, lúc này anh ta hưng phấn bước tới, sau đó còn không thèm khách khí mà dùng tay chộp lấy miếng thịt kho tàu ở trong bát của tôi lên rồi nhét vào miệng, đồng thời còn không quên trách móc lão Yên: "Chậc, suốt chặng đường này chúng tôi phải đi không ngừng nghỉ, thậm chí lão Yên còn không cho chúng tôi ăn một bữa no."
Lão Yên phớt lờ Nha Tử, trong khi giáo sư Hứa đứng ở bên cạnh ông ấy thì lại mỉm cười bất lực.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi là hai người ngoài kia, bọn họ một khỏe một gầy đang đứng ở phía sau bảo vệ lão Yên và giáo sư Hứa, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận