Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 579

Tôi đứng mép bên nước cho quen với nhiệt độ, xoa tay chân cho ấm, mất một lúc sau mới lặn xuống nước.
Càng lặng sâu xuống nước, nhiệt độ ngược lại đã dần tăng lên, tôi từ từ mở mắt trong nước, đập vào mắt tôi ấy vậy mà lại là một mảng trong veo.
Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì cả, hồ này cũng chẳng có gì đặc biệt so với những nơi khác, ngoại trừ việc nó sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy.
Tôi chăm chú nhìn xuống đáy hồ không biết sâu đến bao nhiêu mét, sau khi nhớ lại hình ảnh bức tượng Phật kia ở trong đầu, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy đây chính là nơi phù đồ chín tầng tồn tại!
Sau khi nín thở đến mức cuối cùng, tôi ló đầu ra khỏi mặt nước, liền nhìn thấy đám người Lưu Hàn Thu đang đi đi lại lại bên bờ hồ như kiến bò trên chảo nóng.
Tôi lau mặt rồi đi vào bờ, lấy ra từ trong ba lô sau lưng một bộ đồ lặn đơn giản, lúc này tôi mới nói: “Hồ nước này vô cùng sâu, theo phán đoán của tôi, có lẽ phù đồ chín tầng thật sự bị chôn vùi dưới đó, các người có muốn đi theo tôi không?”
Lưu Hàn Thu do dự, ở dưới nước không thể so sánh với đất liền, mọi sự kiềm chế của bọn họ đối với tôi đều mất sạch.
“Đừng dong dài nữa, tôi không có thời gian chờ các người đâu.” Tôi nôn nóng nói.
Lưu Hàn Thu nhìn thoáng qua Trường Không, Trường Không lại quay sang gật đầu với tôi: “Được rồi, nhưng nếu cậu dám dở trò gì trong nước, cũng đừng trách chúng tôi không nể nang gì.”
Tôi chỉ cười lạnh một tiếng, nhét ống oxy trên ống lặn vào miệng, chẳng thèm nói dù chỉ một lời, cứ như vậy mà lặn xuống nước thêm lần nữa.
Đeo kính lặn, lần này xuống nước tôi có thể nhìn rõ hơn, lúc này tôi mới nhận ra rằng không phải chỗ nào trong hồ nước này cũng sâu không thấy đáy.
Tôi bơi về phía trước khoảng 10 mét, liền nhận ra nước ở chỗ này nông hơn một chút. Tôi bơi quanh khu vực nước nông và phát hiện khu vực sâu nhất chỉ trong bán kính mười mét.
Mắt tôi sáng lên, nếu chỗ nào trong hồ nước này cũng có độ sâu như nhau thì tôi còn có chút nghi ngờ, ở một nơi như vậy, nếu nó không có điều quỷ dị thì còn lâu tôi mới tin!
Tôi bơi vòng vòng trở về, đột nhiên mặt nước gợn sóng, quay đầu nhìn lại, tôi mới phát hiện ra đám người Lưu Hàn Thu cũng mang theo thiết bị lặn xuống nước.
Tôi cười lạnh một tiếng, tôi căn bản không sợ họ không đến, cùng lắm họ cũng chỉ muốn tôi làm người tiên phong thôi.
Dù sao tôi cũng không trông cậy đám người này sẽ giúp được gì, cứ đi theo sau tôi không khéo lại là chuyện tốt!
Tôi dùng những ký hiệu đơn giản dễ hiểu nhất để ra hiệu cho bọn họ, sau đó bơi tới chỗ sâu hơn.
Bởi vì không biết con đường phía trước thế nào, nên tôi cố tình giảm tốc độ và vừa bơi vừa thận trọng quan sát xung quanh, nếu phù đồ chín tầng nằm dưới đáy nước, nơi này chắc chắn sẽ không yên bình giống như vẻ bề ngoài.
Đám người Lưu Hàn Thu không bơi quá xa hay quá gần tôi, nhằm đảm bảo nếu tôi có phát hiện gì họ sẽ lập tức đuổi kịp, nếu gặp nguy hiểm gì cũng có thể bỏ chạy ngay lập tức, tôi giống hệt như một cái bia ngắm sáng chói đang bơi trước họ.
Một đám chuột nhắt sợ chết như vậy còn muốn chiếm lấy 701, đúng là làm người ta cười rụng cả răng!
Càng tiếp xúc với Lưu Hàn Thu lâu, tôi càng nhận ra có lẽ những chuyện xảy ra vào mười mấy năm trước là do ông ta ăn may thôi, nếu không phải có nội gián, chứ với bản lĩnh của đội trưởng Bạch, ông ta làm gì có cơ hội thắng.
Cũng may đội trưởng Bạch đã trở lại, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ phải giải quyết món nợ này.
Những chuyện này lại lướt qua đầu tôi thêm lần nữa, tôi lại càng cảm thấy bản thân như bị quỷ ma che mắt, ấy vậy mà bớt cảnh giác với Lưu Hàn Thu mà quay sáng nghi ngờ lão Yên.
Hết thảy những chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Ở dưới đáy nước trắng xóa bao la này, khi con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện: Kể từ khi “thi thể” nọ xuất hiện tại ngôi mộ tập thể, tôi đã càng ngày càng nghi ngờ lão Yên.
Đúng rồi, “thi thể” kia đâu rồi?
Có thể nói, chúng tôi đã đuổi theo “thi thể” kia tới tận đây, đến cả ảnh cổ của Côn Bố cũng theo sau ngửi mùi, nhưng cuối cùng tất cả chúng tôi dường như đều đã quên mất sự tồn tại của thứ ấy…
Trong lòng tôi ớn lạnh, cứ cảm thấy mọi sự khác thường của chúng tôi đã bắt đầu từ khi ấy.
Nhưng chúng tôi thực sự đã quên mất sự tồn tại của “thi thể” kia trong những hành động tiếp theo, nếu lúc này không phải cảm giác lạnh buốt của nước hồ làm tôi giật mình thì ấn tượng về “thi thể” kia đã hoàn toàn bị xoá khỏi đầu óc của tôi.
Chuyện này tuyệt đối không bình thường, cho dù thế nào đi chăng nữa, tất cả chúng tôi không thể nào đều phạm phải một sai lầm ngu ngốc như thế, nhất định có vấn đề gì đó!
Tôi hít một hơi thật, chuyện này đè nặng trong lòng tôi như một tảng đá lớn, đè nén mọi sự phấn khích trong tôi khi biết mình sắp tìm được phù đồ chín tầng.
Đúng lúc này, tôi cảm cảm được có người chạm vào vai mình, theo phản xạ có điều kiện, tôi đá chân sang bên cạnh, người bên cạnh lăn sang một bên, lúc này tôi mới nhận ra người vừa vỗ vai mình là Đồ Tể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận