Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 126: Đến Thành Đô

Cứ vất vả suốt ba ngày như vậy, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Thành Đô vào buổi sáng ngày thứ tư.
Chúng tôi thoải mái nghỉ ngơi trong thành phố một ngày, sau đó chúng tôi lái xe thẳng đến vùng núi, mặc dù không có chút tung tích nào về nước Thục cổ, nhưng có một điều may mắn hơn trong chuyến đi tới nước Trường Dạ, đó là phạm vi của quốc gia cổ này rất rõ ràng, tư liệu về đô thành của nó đều có trong sử sách, chúng đều nằm ở Thành Đô, vì vậy nếu chúng tôi muốn tìm ra nó, chỉ cần đi tới khu rừng sâu ven thành phố Thành Đô là được.
Lão Yên cầm bản đồ và xác định phương hướng, chúng tôi lái xe đi thẳng đến khu vực rừng núi ở rìa thành phố, khi chúng tôi đi ngang qua một ngôi làng, lão Yên đã ra hiệu cho Nha Tử dừng lại: “Trước tiên cứ tìm chỗ đỗ xe đã, e rằng con đường tiếp theo chúng ta chỉ có thể dựa vào hai chân mình mà thôi…”
Nha Tử gật đầu rồi cho xe chạy chậm dọc theo con đường chỉ đủ rộng cho một chiếc xe ô tô đi.
Lúc này trời đã sáng, nhiều người dân trong làng đi rẫy từ sáng sớm mới về, họ cầm mấy chiếc chén, ngồi xổm hoặc ngồi tụm lại để dùng bữa sáng, khi nhìn thấy xe của chúng tôi, tất cả bọn họ đều tỏ ra tò mò xen lẫn một chút sự cảnh giác.
Lão Yên bước xuống từ ghế phụ, cười tủm tỉm rồi tìm một nhóm dân trong làng, hỏi dò xem có ai bằng lòng trông xe cho chúng tôi trong một khoảng thời gian hay không.
“Các cậu đang làm cái gì vậy?” Một người phụ nữ trung niên bước tới phía này, bà ấy quan sát chúng tôi một lượt, có chút tò mò mà đặt câu hỏi.
Lão Yên giải thích rằng chúng tôi được viện Nghiên cứu Thực Vật Quốc Gia điều tới nơi này, lần này chúng tôi muốn vào núi tìm kiếm mấy loại thực vật lạ, có thể nhóm chúng tôi sẽ phải ở trong núi một khoảng thời gian.
Người phụ nữ trung niên vẫn cảnh giác như cũ, bà ấy không tin: “Chẳng lẽ các người tới đây là để đào đất?”
“Đào đất” được xem như một trong những từ lóng về thổ phu tử của người Tứ Xuyên, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ vì sao người phụ nữ trung niên kia chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của chúng tôi.
- Giải thích về Thổ phu tử. Ban đầu từ này dùng để chỉ những người kiếm sống bằng nghề bán bùn vàng ở Trường Sa, nhưng sau này nó được dùng để chỉ những kẻ trộm mộ, đào mộ. Hết giải thích.
Đoán trừng người phụ nữ trung niên kia đã nhìn thấy chúng tôi trao đổi bằng ánh mắt, bà ấy bật cười ha hả: “Các cậu tới muộn mất rồi, hai ngày trước, có một nhóm tự nhận là đội khảo cổ học mới đi vào núi, họ đi vòng quanh một ngôi mộ đã bị sụp từ lâu, rồi không cho một ai được đến đó.”
“Thím ơi, chúng tôi thực sự không đi về phía ngôi mộ kia đâu.” Lão Yên cười cười: “Thím có thể trông xe giúp chúng tôi mấy ngày được không? Mỗi ngày một tệ.”
Ban đầu người phụ nữ trung niên kia còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghe lão Yên nói sẽ trả tiền trông xe ánh mắt đã mở to, phải biết rằng, một cân thịt heo chỉ có giá bảy, tám hào, rẻ nhất thì có thể mua với bốn, năm hào.
Gia đình bình thường có khi quanh năm chẳng được ăn mấy miếng thịt heo đâu. Chỉ thấy người phụ nữ nọ gật đầu liên tục: “Tình cờ nhà thím lại vừa có một cái sân, các cậu cứ để xe ở đây, thím chắc chắn sẽ trông nom cho.”
Lão Yên cũng không dài dòng, sau khi ra hiệu cho chúng tôi dỡ hết đồ trên xe xuống, ông ấy liền bảo Nha Tử đánh xe vào trong sân nhà người phụ nữ nọ, rồi trả cho người phụ nữ nọ năm tệ tiền cọc.
Người phụ nữ nọ nhiệt tình giữ chúng tôi lại ăn cơm trưa, xong lão Yên đã từ chối, nói: “Nhân lúc trời sáng vào núi mới kịp, nên chúng tôi sẽ không ở lại ăn cơm.”
Vì thế người phụ nữ nọ đã chạy vào nhà lấy mấy cái màn thầu đưa cho chúng tôi: “Đây là bánh thím vừa mới hấp sáng nay đấy, các cậu mang theo mà ăn dọc đường.”
Chúng tôi cũng không có lý do gì để từ chối, vì thế nhận xong bánh thì liền rời đi.
“Ông không hỏi thăm về ngôi mộ kia à? Không chừng nó có liên quan đến nước Thục cổ đấy.” Tôi hỏi dò lão Yên.
Lão Yên lắc đầu, nói rằng bộ phận đã nhận được tin tức từ lâu, đó chính là một ngôi mộ nhỏ, nếu không họ cũng không cử một đội khảo cổ tới đây.
Tôi à một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Chúng tôi chậm rãi đi dọc theo con đường núi, đoạn đường này cũng xem như bằng phẳng, thi thoảng chúng tôi còn gặp được một vài thôn dân, nhưng khi đi bộ được vài giờ đồng hồ, con đường càng ngày càng trở nên gập ghềnh, dần dần cũng chẳng còn cư dân nào nữa.
“Từ đây vào núi, chúng ta phải đi thẳng đến hướng Tây.” Lão Yên chỉ vào khu rừng rậm rạp: “Ước chừng phải đi khoảng một, hai ngày nữa là sẽ đến một địa điểm, đó là một di tích đã được phát hiện trước đó, có thể có liên quan đến nước Thục cổ.”
Chúng tôi chẳng ai nói gì, cứ yên lặng mà đi sâu vào trong núi.
Lúc này đã là giữa trưa, vừa đúng lúc mặt trời lên cao, nhưng ngay khi chúng tôi bước vào giữa khu rừng, tầm mắt đã tối sầm lại. Tôi ngẩng đầu lên muốn nhìn bầu trời, xong chỉ thấy cánh rừng này đã che phân nửa mặt trời.
Sau khi vào rừng, suốt cả chặng đường Nha Tử đều tỏ ra rất phấn khích, thỉnh thoảng cậu ta chỉ vào một vài loại cây và giới thiệu cho tôi, tôi phải kinh ngạc trước kiến thức toàn diện của cậu ta.
Nha Tử ngại ngùng gãi gãi đầu: “Tôi chỉ dựa hoàn toàn vào trí nhớ thôi, chứ không được giống như thầy, cho dù mấy thứ này có hoá thành tro thì ông ấy vẫn có thể phân tích được.”
“Thằng nhóc nhà cậu được thế là đủ rồi, với trí nhớ như vậy cũng đủ kiếm cơm ăn, còn thầy cậu đã nghiên cứu được bao nhiêu năm, cậu gấp gáp gì chứ?” Lão Yên vừa quan sát đường, vừa cười nói vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận