Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 690

“Anh... có phải anh biết được gì đó không?” Tôi thử thăm dò hỏi.
Côn Bố liếc tôi một cái, sau đó lắc đầu không lên tiếng, tim tôi lập tức nhảy thót lên, nhưng cũng không muốn nói gì nữa, chỉ yên lặng ghé vào trên bàn.
Vừa rồi bị lão Yên dọa nên nhất thời không còn cảm thấy đau nữa, lúc này tất cả đau đớn giống như bị phóng đại.
Nhưng thuốc giải phải dùng tiết kiệm.
Ai dà... Chẳng biết trong lòng bọn họ đang suy tính điều gì.
Thời gian dường như chậm lại, mỗi phút trôi qua như dài cả một giờ, tuy rằng thân thể tôi không nhúc nhích nhưng trong lòng lại giống như bị mèo cào, nóng như lửa đốt.
Giọng của lão Yên và Nha Tử không biết đã ngừng lại từ lúc nào, căn phòng kia trở nên im ắng như không có người.
Tôi muốn đi xem tình hình mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Thật sự mà nói thì tôi có hơi lo lắng. Sự khác thường của Nha Tử hôm nay khiến tôi không thể bớt suy nghĩ được.
Một đêm này tôi cũng không biết đã trôi qua thế nào, đến khi bình minh ló dạng, tôi chỉ cảm giác đầu nặng như đá , chỉ cần đụng một chút là có thể rơi xuống ngay.
Kẽo kẹt...
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra, tôi đột ngột đứng lên nên suýt nữa đã ngã nhào, cũng may tôi kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, sau đó lo lắng nhìn về phía lão Yên.
Qua một đêm, ông ấy trông như đã già đi mấy tuổi, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, xem ra cũng là một đêm không ngủ.
"Trường An, cậu..."
Lão Yên muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau liền yếu ớt phất tay: “Quên đi, tuỳ cậu ta đi thôi!"
Nói xong ông ấy liền đóng cửa phòng lại, sau đó tôi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi.
Tôi cau mày miễn cưỡng lấy lại tinh thần, khi bước tới trước cửa phòng, tay còn chưa vươn ra thì giọng nói khàn khàn của lão Yên liền vang lên ở sau lưng: "Cậu đi ra ngoài một chuyến, nhìn xem trong thôn có phát sinh chuyện gì không.”
“Hả?” Tôi quay đầu nhìn lão Yên, phát hiện ông ấy chẳng hề mở mắt, vẻ mặt lại rất âm trầm.
Tôi thu lại ánh mắt tìm tòi, vội vã chạy đến sân sau múc một gáo nước lạnh rửa mặt, rồi sau đó liền ra ngoài.
Ngày hôm qua sau khi tang lễ xong xuôi, các ngư dân cũng đã quay lại với công việc của mình, mấy chục hộ gia đình tổng cộng có bảy chiếc thuyền lớn, còn có năm sáu chiếc thuyền nhỏ, lưới đánh cá đã chuẩn bị tốt và chuẩn bị ra khơi.
Tôi đột nhiên túm lấy một người trong số đó, so với tôi anh ta cao hơn một cái đầu. Tôi vội vàng hỏi: "Anh trai, tôi cần ra biển thu thập một ít mẫu vật, anh có thể cho tôi đi cùng được không?”
“Cậu là chuyên gia môi trường?” Ngư dân cảnh giác đánh giá tôi.
Tôi gật đầu, sắc mặt gã đột nhiên thay đổi:
“Tôi biết mà, các người chính là tới để quấy rối, đi đi đi, mới sáng sớm đừng tới đây gây chuyện.”
Nói xong gã đẩy tôi ra rồi đi thẳng lên một chiếc thuyền lớn, phía trên đó mấy người kia đều đã đứng cầm mấy đinh ba bằng thép trong tay, họ đều đề phòng nhìn tôi.
Tôi không nói hai lời đã xoay người rời đi, bước đi càng lúc càng nhanh hơn, tim cũng đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người ngư dân vừa rồi…
“Người anh em đang muốn đi đâu vậy?”
Một giọng nói đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy Trịnh Tam mang theo Tiểu Ngũ đang chặn ở trước mặt mình.
Tôi cười trả lời:
“Chỉ là đi dạo bên bờ biển thôi.”
Ánh mắt Trịnh Tam như chứa đầy gai, hận không thể đâm vào trong đầu tôi, tôi hơi siết chặt nắm tay, trong lòng càng lúc càng lo lắng.
Phát hiện vừa rồi nhất định phải báo cho lão Yên càng sớm càng tốt, đây có lẽ là một bước đột phá trong hành động lần này của chúng tôi!
“Người anh em không phải muốn ra biển sao?”
Trịnh Tam bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này cũng không thể làm cho ông ta gần gũi hơn, ngược lại khiến cho người ta sởn hết gai ốc.
Tôi đón nhận ánh mắt của ông ta, cũng cười một tiếng:
“Đúng vậy, vốn định đi thu thập mẫu vật, nhưng người trong thôn sợ tôi quấy rầy bọn họ đánh cá, nên không cho tôi đi.”
Trịnh Tam như có điều suy nghĩ gật đầu, đột nhiên nói:
“Đã như vậy thì tôi dẫn cậu đi!”
Tôi nghi ngờ nhìn về phía ông ta, tự hỏi không biết ông ta đang giấu giếm tâm tư gì, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra mà giả bộ vui mừng hỏi: “Thật không?”
“Không có gì là không thể, hôm nay tôi không đi đánh cá, nếu chính phủ cần thì tôi có thể hỗ trợ.” Trịnh Tam cũng không nói nhiều, đi nhanh về phía bờ biển.
Nhìn bóng lưng ông ta, tôi nghiến răng nghiến lợi đuổi theo...
Thứ ông ta chuẩn bị chính là một chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể chứa được hai ba người, ở đuôi thuyền chất một đống lưới đánh cá xếp sẵn, thân thuyền còn có một cái khung nan lớn, đuôi thuyền là động cơ đốt dầu diesel.
“Thôn Phong Thu đúng là danh xứng với thực”. Tôi mỉm cười ngồi ở góc đuôi thuyền, động cơ này thật là tốt.
Trịnh Tam cười ha hả coi như đáp lời, nhưng không nói nhiều, trực tiếp bảo Tiểu Ngũ khởi động động cơ, thuyền nhỏ lao ra như mũi tên rời cung.
Thủ đoạn nhỏ!
Tôi cười lạnh trong lòng, hai tay chống lên mạn thuyền, mặc cho nước biển khuấy động làm ướt quần áo, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
“Ha ha, người anh em muốn thu thập mấy mẫu vật kia ở đâu? "Trịnh Tam đặt mông ngồi ở phía trước bên trái tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận