Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 496

Trường Không quét mắt nhìn mọi người ở đây một cái, lúc tới lượt tôi thì hơi dừng lại một chút, mặc dù không rõ, nhưng tôi cũng biết anh ta như vậy hẳn là đã thấy tôi thức dậy, trong lòng tôi lập tức rõ ràng bây giờ mình giấu không được nữa.
Ngay khi tôi muốn đứng ra, Nha Tử đột nhiên mở miệng nói: “Chuyện này cũng kỳ quái, nửa đêm mọi người đều ngủ say, sao ai có động tĩnh mấy người cũng đều biết được, mấy người thuộc họ chuột à, nửa đêm không ngủ mà đi nhìn chằm chằm vào người khác? Với cả mấy người đã nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, những thuốc nổ này là do ai chôn xuống, mấy người còn không biết à.”
Một loạt lời nói này của anh ta làm tôi tỉnh ngộ, cho dù Trường Không có nhìn thấy tôi tỉnh dậy thì tất nhiên cũng không nhìn thấy toàn bộ quá trình, nếu không anh ta đã để lộ chuyện của cô Tứ ra ngoài rồi.
Nha Tử nói đúng, nếu như bọn họ thật sự nhìn chằm chằm vào cả quá trình, như vậy người có hiềm nghi lớn nhất là bọn họ mới đúng.
Chẳng qua khi nghĩ tới cô Tứ, trong lòng tôi lại giật thót, thật ra lời của Trường Không cũng không sai, thuốc nổ này chỉ có thể được chôn ở đây sau khi chúng tôi đã ngủ, mà người có khả năng thần không biết quỷ không hay chôn thuốc nổ ở ngay dưới mí mắt của chúng tôi, có thể làm được chuyện này tôi cảm thấy cũng chỉ có mỗi cô Tứ.
Mặc dù tôi không muốn nghi ngờ anh ấy, nhưng một khi hạt giống nghi ngờ này đã trồng xuống thì không thể nào nhổ lên được, tôi càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, nếu không, cô Tứ gọi tôi tỉnh lại chỉ nói mấy câu vô nghĩa thế kia để làm gì?
Nhưng tôi vẫn không rõ, vốn anh ấy có thể không kinh động tới ai, tại sao nhất định phải gọi tôi tỉnh lại chứ.
Anh ấy không thể không biết, chỉ cần việc thuốc nổ này bị lộ ra, tôi nhất định sẽ đặt nghi ngờ lên trên người anh ấy.
Chẳng qua lúc này tôi không thể nói gì, bởi vì tôi không hiểu được ý của cô Tứ, không biết rốt cuộc anh ấy muốn làm gì, tùy tiện mở miệng sẽ chỉ làm chuyện này trở nên càng hỏng bét hơn thôi.
Vào lúc nội tâm tôi không ngừng dao động, tôi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Nha Tử, trong lòng tôi đánh “thịch” một tiếng, đúng rồi, người khác không biết, nhưng Nha Tử lại biết tối qua tôi có tỉnh lại, hơn nữa anh ta còn biết thời gian tôi tỉnh lại không ngắn, vậy thì liệu anh ta có hoài nghi tôi không, vừa rồi câu nói kia cũng chỉ là đang che giấu cho tôi mà thôi?
Tôi có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, đương nhiên không phải là tôi chột dạ, chỉ là không dám.
Tôi không sợ những người khác nghi ngờ, chỉ sợ nhất là những đồng đội đã từng đồng sinh cộng tử dùng loại ánh mắt này nhìn tôi.
“Trường An, cậu làm gì vậy?” Nha Tử đột nhiên chiêm một câu: “Ông đây cũng không có thầm mến cậu, cậu xấu hổ cái gì chứ?”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thấy trong ánh mắt của anh ta chỉ có dò hỏi, chứ không có nghi ngờ giống như trong tưởng tượng của tôi, trái tim tôi lập tức bình tĩnh trở lại, ngay sau đó cũng nói đùa lại một câu: “Nói chứ, với cái dáng vẻ da mềm thịt mịn này của anh, nếu anh thật sự yêu thầm tôi, nói không chừng tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận.”
Nha Tử xì một tiếng, vô cùng ghét bỏ nhìn tôi một cái, nói cho dù tôi đồng ý thì anh ta cũng sẽ không đồng ý, anh ta muốn tìm một cô vợ nhỏ thơm thơm mềm mềm, chẳng thèm tên đầu gỗ giống như tôi!
Tôi bị anh ta chọc cười như vậy, lo lắng trong lòng cũng được lắng xuống, băn khoăn có phải là cô Tứ làm hay không cũng được lắng xuống, bất kể như thế nào, nhất định là cô Tứ tự có suy nghĩ của mình, tôi chỉ cần giả bộ như không biết gì là được.
Dây dưa tới cuối cùng, đương nhiên việc rốt cuốc là ai đã chôn thuốc nổ vẫn không được giải quyết, nghi ngờ lẫn nhau giữa chúng tôi và 303 lại càng nặng hơn, thậm chí tới cuối cùng Lưu Hàn Thu đã không tin tưởng tuyến đường do Lão Yên chọn nữa.
“Lão Yên, chính ông cũng đã nói ông không nắm chắc tuyệt đối, chúng tôi dựa vào cái gì mà đi theo tuyến đường ông đã chọn chứ?” Lý do của Lưu Hàn Thu rất hùng hồn, nhất thời chúng tôi cũng không tìm được lời thích hợp để chặn họng ông ta.
Vẫn là cô Thu có tiềm chất cãi nhau với người ta nhất, cô ấy trực tiếp phản bác lại: “Úi chời, vậy thì mấy người không đi nữa. Vừa vặn làm chúng tôi được mở mang kiến thức về bản lĩnh của 303, xem mấy người có thể tìm được phù đồ chín tầng hay không, không phải là mấy người vẫn luôn cho rằng mấy người mạnh hơn chúng tôi sao?”
Những lời này làm mấy người Lưu Hàn Thu bên kia lập tức chấm dứt chiến tranh, ở trong rừng sâu núi tuyết, trước đó đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tên ngốc cũng biết là đi theo chúng tôi sẽ an toàn hơn nhiều.
Nếu như rời đi, lấy tố chất thân thể của bọn họ, không cần gặp phải chuyện gì, chỉ lạnh thôi cũng có thể lạnh chết người được.
“Lưu trọc, tôi cảnh cáo ông một lần nữa, nếu đã hợp tác rồi thì buông hết mấy cái suy nghĩ xấu xa trong lòng ông xuống cho ông đây! Nếu như vì mấy người mà nhiệm vụ lần này thất bại, ông đây sẽ lột da của mấy người.” Lão Yên thản nhiên nói, nhưng ánh mắt đó lại làm người ta sởn cả gai óc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận