Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 101: Bản Lĩnh Của Manh Hiệp

"Ông có còn nhớ trước khi chúng ta tiến vào cung điện, tôi có nói là mình đã nhìn thấy Dư Thành Trạch không?"
Tôi vội vàng nói: "Ông nói xem có phải ông ta đang cố ý dẫn chúng ta tới đây không?”
“Hẳn là không phải, sở dĩ chúng ta tiến vào cung điện cũng là do chúng ta tự mình lựa chọn, mà lúc đó lại có hai con đường bên trái và bên phải, hơn nữa con đường mà chúng ta đã chọn lại ở phía bên trái.”
Lão Yên lắc đầu, nói cho dù Dư Thành Trạch có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng không thể ảnh hưởng đến tư tưởng trái phải của chúng tôi.
Nói xong câu đó, ông ấy lại lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn lắm, dù sao kể từ khi chúng tôi tiến vào sa mạc đến nay vẫn luôn bị ông ta nắm mũi dẫn đi, cũng nên cẩn thận một chút.
“Đúng vậy.”
Tôi tự giễu cười cười: “Không phải ông cũng nói, vai trò của chúng ta là đối phó với những kẻ canh giữ đó, để cho ông ta có thể từ từ tìm thấy cổ quốc Trường Dạ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc mà ông ta chạy trốn cũng là thủ thuật che mắt, chính là vì muốn dụ dỗ ông phái người tới."
"Đúng vậy, đáng tiếc là hai đội tiên phong trước đó không đủ để đáp ứng được yêu cầu của ông ta, cuối cùng là chết không rõ nguyên nhân." Lão Yên cảm thán một câu.
Tôi đột nhiên vỗ nhẹ đầu rồi nhìn về phía lão Yên, lão Yên bị tôi nhìn như vậy thì sửng sốt một chút, sau đó hỏi tôi có chuyện gì?
Tôi hít một hơi thật sâu: "Nhưng không phải vẫn có một đội tiên phong tiến vào cổ quốc à? Chẳng lẽ bọn họ đi theo Dư Thành Trạch tới đây sao?"
Lão Yên dừng lại, đột nhiên móc từ trong ngực ra bức ảnh chụp nhóm rồi quan sát cẩn thận, sau đó lộ ra thần sắc quỷ dị nói: "Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Dư Thành Trạch đã từng đi vào một lần rồi sao?"
"E rằng không sai đâu, nhưng nếu ông ta đã từng tiến vào một lần, như vậy hẳn phải biết rất rõ về vị trí của cổ quốc Trường Dạ mới đúng, nhưng rốt cuộc bởi vì sao mà ông ta lại tiến vào lần nữa?"
Tôi chỉ vào một chỗ ở trên ảnh chụp, sau đó cảm thấy trong đầu lướt qua hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ, nhưng lại không thể nắm bắt được một cái nào.
Lão Yên cũng không rõ ràng cho lắm: "Không rõ. Xem ra chúng ta phải đánh giá lại lần nữa xem ông ta muốn làm gì mới được."
Trước đó chúng tôi cho rằng ông ta chỉ đơn giản là đang cố gắng tìm kiếm cổ quốc Trường Dạ, nhưng hiện tại xem ra cũng không hẳn là vậy.
Lão Yên nhét lại bức ảnh vào trong ngực: "Xem ra chỉ khi tìm được Dư Thành Trạch thì chúng ta mới có thể biết được chân tướng, cũng không thể cứ để ông ta dắt mũi dẫn đi như thế được."
Tôi hỏi lão Yên bây giờ nên làm gì?
Ông ấy chỉ vào nơi chúng tôi đang đứng và nói rằng chúng tôi phải tìm lối ra trước, sau đó lại nghĩ cách vòng đến nơi chúng tôi vừa mới bước vào.
"Nếu như trước đó cậu không nhìn lầm, vậy thì Dư Thành Trạch chắc chắn vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta, chỉ khi vòng ra phía sau thì mới có thể bắt được ông ta!” Lão Yên làm ra động tác nắm tay, tựa như Dư Thành Trạch đã ở ngay trước mặt.
Manh Hiệp gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, mọi người nghỉ ngơi trước đi, chuyện tìm lối ra cứ giao cho tôi.”
“Anh làm được không?” Tôi có chút lo lắng, dù sao anh ta cũng không nhìn thấy gì.
Lão Yên cười một cái rồi nói chính vì cậu ta không nhìn thấy gì cho nên chuyện này giao cho cậu ta sẽ đáng tin cậy hơn, bởi vì một khi có chỗ nào kỳ lạ đều bị anh ta chạm đến, không giống những người dùng mắt để nhìn như chúng ta thường sẽ bị thị giác đánh lừa.
Tôi biểu thị đã hiểu, chẳng qua vẫn cảm thấy cùng nhau tìm kiếm sẽ nhanh hơn một chút, cho nên muốn đến giúp đỡ mà thôi.
Lão Yên ngăn tôi lại, sau đó nói điều chúng tôi phải làm bây giờ chính là không nên làm phiền Manh Hiệp, cứ để anh ta ở trong một môi trường yên tĩnh mới là chuyện tốt.
Nếu ông ấy đã nói như vậy, tôi cũng không tiện kiên trì nữa, chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn Manh Hiệp đi loanh quanh.
Manh Hiệp nhìn như không có mục đích gì, có khi gõ vào tường, có khi lại nằm dưới đất nghe gì đó, thậm chí tôi còn thấy anh ta đứng bất động khoảng năm sáu phút.
"Anh ta đang làm gì vậy?" Tôi thực sự nhịn không được nên đã nhỏ giọng hỏi lão Yên.
Lão Yên ra dấu im lặng, kêu tôi im lặng quan sát.
Tôi kìm nén sự tò mò ở trong lòng lại, vẫn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, nhưng cũng không thể thúc giục Manh Hiệp được, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Sau khi đi một lượt hết toàn bộ tầng hầm, anh ta mới chậm rãi bước đi thong thả trở về rồi nói: “Tình huống có chút phức tạp.”
“Phức tạp thế nào?”
Lão Yên cau mày: “Chẳng lẽ không có lối ra sao?”
Manh Hiệp lắc lắc đầu nói: “Không, có rất nhiều lối ra.”
“Rất nhiều?” Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên kỳ lạ.
Manh Hiệp ừ một tiếng, sau đó chỉ vào xung quanh rồi nói, theo quan sát của anh ta, ít nhất có đến bảy lối ra, nhưng đằng sau mỗi lối ra đều có huyền cơ, mà anh ta lại không có cách nào phán đoán lối ra nào là đúng.
"Có tận bảy cái sao?" Tôi nhìn quanh, nơi này không lớn, nếu có bảy lối ra thì có nghĩa là khắp nơi đều có sự sống, đồng thời cũng có nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Manh Hiệp gật nhẹ đầu rồi chỉ vào chỗ tôi đang đứng, nói là nơi tôi đang đứng có sự sống rõ ràng nhất và cũng là nơi nguy hiểm nhất.
"Thử xem đi! Cũng không thể bị mắc kẹt mãi ở chỗ này được.” Lão Yên hút hai hơi thuốc lá liền kêu Manh Hiệp mở lối ra ở chỗ của tôi.
Manh Hiệp từ trong ba lô lấy ra một số thứ kỳ lạ, những thứ này nhìn qua thì rất bình thường, giống như búa và xà beng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện có chút khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận