Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 590

Nhưng cô Tứ tự dưng lại ra tay khiến cho tôi sống tiếp, làm cho tính toán của ông ta đổ bể hết.
“Vận may của tên nhóc đó tốt, lại dính vào ánh sáng của của cô Tứ.” Lưu Hàn Thu oán hận nói: “Nếu không thì dựa vào thứ trong ngôi mộ Tây Chu kia, có mười cậu ta cũng không đủ lấp vào.”
Nếu không phải là do chính tôi tự tay đi đào ngôi mộ Tây Chu đó thì tôi còn muốn nghi ngờ đây chính là mưu kế của ông ta.
Có điều tôi từ trong cuộc nói chuyện của ông ta coi như đã phát hiện ra một chuyện, đó chính là ông ta rất quen thuộc với chuyện của tôi. Loại quen thuộc này không thể nào là một sớm một chiều được, xem ra từ lúc tôi chào đời ông ta đã liên tục chú ý tới!
Nói như vậy thì chuyện ông ta là chi thứ của nhà họ Lưu rất có thể là thật.
Nhưng mà cho tới bây giờ cha đều chưa từng nhắc tới nhà họ Lưu còn có những thân thích khác.
Trước khi tôi chín tuổi cha không nhắc tới thì tôi có thể hiểu được, lúc ấy ông cũng hoàn toàn không có ý định để cho tôi kế thừa bản lĩnh này.
Nếu không phải chính tôi tự tìm đường chết thì ông rất có thể sẽ dứt khoát mang theo bản lĩnh này vào trong quan tài.
Nhưng sau khi tôi chín tuổi, ông đã biết cả đời này của tôi bắt buộc phải bước lên trên con đường này, bấy giờ mới chuyển giao truyền thụ lại toàn bộ kiến thức trộm mộ mà ông biết cho tôi, rất sợ tôi chết bởi nghề này.
Dưới tình huống này, ông không có lý nào lại không kể cho tôi chuyện có liên quan tới người chi thứ. Hơn nữa những người của chi thứ này còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm…
Về những thứ này cũng chỉ có một lời giải thích mà thôi, đó chính là ngay cả cha tôi cũng không biết đến sự tồn tại của đám người này.
“Chủ nhiệm, hiện tại đã gần nửa tiếng rồi mà cậu ta vẫn không có động tĩnh, hay là chúng ta đi vào xem thử được không?” Tiếng khuyên nhủ của Đồ Tể lần nữa truyền tới.
Lần này tôi cảm nhận được Lưu Hàn Thu cũng do dự. Ông ta không có lên tiếng, hình như là đang tính toán xem tôi đến cùng có phải đang chơi mánh khóe gì hay không?
Tôi điều chỉnh hơi thở xuống thấp hơn. Nếu không phải phòng sám hối quá yên tĩnh thì tôi cũng sắp không nghe được tiếng thở của mình nữa.
Mười giây, hai mươi giây…
"A!"
Ngay lúc tôi đang đếm thầm chờ Lưu Hàn Thu tỏ thái độ thì một hồi tiếng thét chói tai từ ngoài cửa truyền tới, là tiếng của Lưu Hàn Thu.
Giọng của ông ta rất có lực xuyên thấu, giống như là gặp phải thứ gì đáng sợ.
Tiếng động kia đúng là cũng không giống tiếng người có thể phát ra.
Thứ gì vậy?
Tôi thầm giật mình, còn định hỏi theo bản năng nhưng lập tức che miệng lại.
Tiếng thét chói tai chỉ kéo dài trong phút chốc, sau đó tôi không nghe được tiếng gì nữa, cảm giác sốt ruột cực độ trong lòng thỉnh thoảng lại thúc giục tôi hỏi, nhưng lý trí lại nói cho tôi biết có thể đây là cái bẫy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng vô cùng sốt ruột của tôi cũng càng lúc càng dữ dội.
Năm, bốn, ba, hai, một…
“Ông…” Môi tôi vừa hé ra, cánh cửa vang lên một tiếng két, tôi lập tức nắm chặt dao găm, không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài.
Người đứng ngoài cửa chính là Đồ Tể, tôi do dự không đến một giây đồng hồ, lập tức gác con dao găm lên trên cổ anh ta.
Thật có thể nói là phong thủy luân phiên lưu chuyển, trước đó một ngày tình huống của tôi và anh ta giống nhau như đúc, có điều bây giờ vị trí người bị uy hiếp đã hoán đổi.
“Ai ui, thiệt cho chúng tôi còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện nên mới cố ý tới cứu cậu.” Lưu Hàn Thu cả giận nói.
Tôi nghi ngờ nhìn ông ta một chút. Những lời mà bọn họ nói ở bên ngoài đó tôi đều nghe được, vậy mà ông ta còn mặt dày mày dạn giả vờ làm người tốt nữa à?
Có thể là nhìn ra sự ngờ vực của tôi, Lưu Hàn Thu tiếp tục giải thích: “Cậu lầm rồi, cánh cửa này cũng không phải là chúng tôi đóng, nếu như chúng tôi tùy tiện cứu cậu, bị thiệt hại thì ai chịu trách nhiệm đây.”
“Không phải ông?” Tôi hơi buồn cười: “Tôi ở trong đó ngược lại nghe rõ, bây giờ ông nói như vậy, là coi ai như kẻ ngốc hả?”
“Thì ra cậu có thể nghe thấy à.” Lưu Hàn Thu cất giọng ý tứ sâu xa.
Tôi thấy ánh mắt của đám Trường Không nhìn tôi đều thay đổi, lập tức nhận ra bọn họ im lặng trong thời gian lâu như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết.
Nhưng những thứ này đều không sao cả, tôi gật đầu: “Nghe thấy thì sao, chẳng lẽ chủ nhiệm Lưu dám nói còn không dám để cho người khác nghe sao?”
Lưu Hàn Thu giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Không không không, không phải là không thể nghe, mà nghe được bên ngoài xảy ra chuyện ngoài ý muốn cậu cũng không thèm để ý luôn sao?”
Tôi hiểu ý ông ta, nhưng để nói là sau khi nghe ông ta hét toáng lên như vậy mà tôi vẫn không để ý thì đó chẳng qua chỉ là để lừa bọn họ thôi.
Nhưng tôi cũng không trả lời ông ta, chỉ để cho Lưu Hàn Thu đưa ra lựa chọn.
“Lựa chọn gì?” Lưu Hàn Thu hỏi.
“Chân tướng là gì?”
Lưu Hàn Thu dường như không ngờ tới tôi sẽ hỏi vấn đề này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Chân tướng gì cơ?”
“Đừng giả ngu nữa, rất nhiều lời nói và hành động của ông trước sau đều không nhất quán, hành vi cũng vậy, ông thật sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc sao?” Tôi siết chặt con dao găm trên cổ Đồ Tể: “Muốn mạng của anh ta, hay là chân tướng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận