Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 335

"Sao rồi?" Lão Yên có chút mong đợi hỏi.
Tôi lắc đầu: “Đều là những khẩu quyết phức tạp tôi không nhớ nổi chứ đừng nói đến việc dùng nó. Lão Yên, ông có nhầm lẫn không vậy?”
“Cứ thử xem.” Lão Yên cũng có chút bất đắc dĩ: “Tôi nghe cô Tứ nhắc đến cuốn sách này, mơ hồ nhớ tới cuốn cuối cùng rất hữu dụng, hiện tại cũng không còn cách nào khác. Cậu không cần phải căng thẳng, Nơi này dưỡng thi cũng đã ngàn năm rồi, cơ hội dưỡng thành là 50 - 50, chúng ta không xui xẻo như vậy đâu.
Két …
Lão Yên vừa nói xong thì một tiếng kẽo kẹt lập tức vang lên, cả khuôn mặt ông ấy đều vặn vẹo.
Tất cả chúng tôi đứng chụm lại nhìn lớp đất giữa hố vạn người sụp xuống từng chút một, một bàn tay xám xịt từ trong đó thò ra, vết đỏ trên bàn tay đó giống như những móng tay dính máu, cào trên mặt đất trông giống như một lưỡi dao sắc bén.
"Lão Yên, đây là dưỡng thành rồi sao?"
Giọng Nha Tử run rẩy, nhưng tôi lại phát hiện vẻ mặt của anh ta ngày càng lạnh lẽo hơn, bàn tay cũng đang cử động, như thể sắp tháo kính râm xuống.
Giáo sư Hứa giữ tay anh ta lại: “Con không muốn sống à? Cho dù có tháo kính râm xuống thì con cũng đâu thể đối phó được hung thi đã hút máu hàng ngàn người này? Huống chi con còn đang bị thương!"
"Nhưng con cũng muốn thử một lần." Giọng Nha Tử trở nên lạnh hơn.
Lão Yên túm lấy anh ta: “Không cần, Trường An, cậu mau nghĩ biện pháp đi! Hắc Linh Tinh Quan là môn phái trộm mộ sớm nhất ở Trung Quốc, áp đảo cả Bàn Sơn, Tá Lĩnh, Mô Kim, Phát Khâu. Trong “Tinh Quan Yếu Quyết” nhất định có cách đối phó với hung thi.”
Tôi không biết tại sao ông ấy lại chắc chắn như vậy, nhưng nhìn thấy hai tay của hung thi đã duỗi ra trên mặt đất, chỉ cần đẩy thêm một chút đã có thể trèo lên, tôi không có thời gian để hỏi, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, những thứ tôi từng nhìn thấy đều lóe lên trong đầu tôi, nhưng lại vô cùng mơ hồ, căn bản là không có cách nào cả.
"Trường An, nhanh lên!" Lão Yên thúc giục.
"Không được, tôi không nghĩ ra, lão Yên, mau nghĩ biện pháp khác đi, nhanh lên!" Bị ông ấy thúc giục, tôi càng nôn nóng, đành phải quát lên.
Giáo sư Hứa ở một bên nhỏ giọng nói: "Trường An, đừng lo lắng. Đó là thứ mà ngay cả cô Tứ cũng coi trọng. Chắc chắn có gì đó không tầm thường. Cậu hãy từ từ suy nghĩ, lão Yên, chúng ta kiên nhẫn một chút."
Lời nói nhẹ nhàng của ông ấy khiến tâm trạng tôi dịu đi rất nhiều, tôi vội tỏ vẻ sẽ cố gắng hết sức để nghĩ.
"Hung thi, sợ ánh sáng." Đội trưởng Bạch lại lên tiếng, nhưng giọng nói lại tràn đầy tuyệt vọng, đúng vậy, thứ thiếu thốn nhất trong mộ chính là ánh sáng.
Dĩ nhiên lão Yên cũng cảm thấy không đáng tin cậy, liền nói thẳng với Thương Thần: “Đừng tiết kiệm đạn, khi trở về tôi sẽ xin thêm kinh phí cho cậu, đảm bảo cậu nghiên cứu được càng nhiều đạn hơn nữa. Dược Quán Tử, nhớ để mắt tới những người bị thương, trong thời gian này đừng để xảy ra tình huống mới."
"Ông nhớ kỹ đó nha, lần này tôi muốn nghiên cứu ra một loại đạn có thể bắn nát cương thi chỉ với một phát đạn." Thương Thần mạnh mẽ nói, sau đó anh ta cởi áo khoác, trực tiếp từ túi áo trong lấy ra hai băng đạn súng lục thay mới, nhanh chóng chuẩn bị cho cuộc tấn công.
Dược Quán Tử bên cạnh cũng đã tìm được một góc tương đối an toàn: "Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi có năng lực tự bảo vệ mình."
Nói xong, ông ấy vung vẩy thứ bột đen trong tay, tôi nghĩ, từ trước đến nay y và độc đều là một nhà, y thuật ông ấy cao siêu như vậy, nhất định cũng sẽ biết cách dùng độc.
"Tôi, bảo vệ cậu ta." Đội trưởng Bạch kéo giáo sư Hứa về phía sau, tuy rằng lời nói không rõ ràng, nhưng sự sợ sệt trong mắt bà ấy lại dần biến mất, nhất định là đã tìm lại được một chút cảm giác của trước kia.
Một nửa người trước của hung thi đã bò ra khỏi mặt đất, đôi mắt đen tuyền không có tròng trắng vừa nhìn đã thấy có điềm gở. Mà thứ này ngoài đôi mắt đen ra thì cả khuôn mặt đều là màu đỏ, những mạch máu đỏ nhô ra như những con giun đất khiến nó trông đặc biệt đáng sợ.
Lão Yên hít một hơi thật sâu: "Trường An, chúng tôi sẽ cố gắng kiên trì, cậu nhất định phải nghĩ ra cách, có biết không?"
“Được!” Tôi biết ông ấy không còn lựa chọn nào khác nên mới đành phải đặt cả mạng sống mình lên người tôi, vì vậy cho dù áp lực rất lớn, tôi vẫn bình tĩnh gật đầu.
Khi chúng tôi trao đổi xong với nhau thì cũng là lúc hung thi đã bò lên khỏi mặt đất: nó cao khoảng hai mét, mặt và tay chân nổi đầy những mạch máu đỏ, trông như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, trên eo bên phải của nó treo một cái trống nhỏ rất cũ kỹ!
Cái trống nhỏ có kích thước lớn bằng khuôn mặt của một đứa trẻ, thân trống màu đỏ rực, phần mặt trống được căng chặt, có cảm giác như chỉ cần gõ một cái là sẽ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc vậy.
“Thời Xuân Thu Chiến Quốc là thời kỳ đỉnh cao của nghi lễ âm nhạc, nhưng đồng thời cũng dần dần sụp đổ. Có vẻ như chủ nhân của mộ nước Tăng này cũng là một người am hiểu về nghi lễ âm nhạc.” Lão Yên cười lớn, sau đó trịnh trọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút!"
Hung thi vừa bò ra khỏi đất, dường như nó chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì Thương Thần đã đánh đòn phủ đầu, từng viên đạn xé gió lao ra, trong nháy mắt hai băng đạn đã được dùng hết.
Động tác của anh ta nhanh đến mức tôi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, tay vừa trượt đã tháo được hai băng đạn ra khỏi súng lục rồi lại nạp hai băng đạn mới.
Theo từng tiếng pằng pằng pằng, động tác của hung thi dừng lại một chút, đầu tiên nó nhìn xuống vô số lỗ đạn trên ngực bị Thương Thần bắn ra, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ có tròng đen lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm nhìn chằm chằm vào Thương Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận