Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 344

Vì vậy tôi động cũng chẳng dám động, đồng thời chuẩn bị xong cho việc lúc nào cũng có thể chạy đi.
“Trường An, cậu xem xem chỗ cậu có manh mối gì không?” Lão Yên hỏi một câu.
Tôi giữ nguyên trạng thái thân thể không động, giơ đèn pin lên chiếu sáng xung quanh, trừ những cái lỗ và mũi tên bên trong ra thì không có phát hiện ra gì cả.
Lão Yên nhíu mày, lấy một cây thuốc ra vừa định châm lửa, nhưng lại bị đội trưởng Bạch dập tắt: “Thói quen này của cậu sao vẫn chưa đổi được vậy, chẳng trách tới bây giờ vẫn chưa cưới được vợ.”
“Thầy à, con không lấy được vợ là vì hút thuốc chắc?” Lão Yên bất lực buông tay, nhưng cuối cùng vẫn không châm lửa, chỉ đặt ở dưới mũi rồi ngửi, sau đó nghĩ ra một phương pháp, chính là mọi người từng người một đi lên, nhìn xem rốt cuộc bao giờ trận mũi tên sẽ bị kích hoạt.
“Không được!” Giáo sư Hứa kiên quyết phản đối: “Anh làm như vậy là đang dùng mạng của Trường An để thử, lỡ đâu cơn mưa tên bị kích hoạt, chúng ta lại không kịp ngăn cản thì cậu ấy làm sao đây?”
Đội trưởng Bạch cũng không đồng ý, nói là làm như vậy nguy hiểm quá lớn.
Lão Yên nhìn tôi một cái: “Trường An, cậu nói đi?”
“Được.” Tôi đồng ý, không phải là vì tôi không sợ chết, mà là nếu như chúng tôi cứ dây dưa mãi ở chỗ này thì cũng sẽ phải chết, vậy còn không bằng liều chết một lần.
Đội trưởng Bạch nhìn về phía tôi, có chút lo lắng đồng thời cũng có chút ý khen ngợi.
Giáo sư Hứa nhìn tôi lại thở dài: “Thằng nhóc nhà cậu, sao cứ không coi mạng mình là mạng vậy?”
“Giáo sư Hứa, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi an ủi nhìn ông ấy một cái, sau đó gật đầu với lão Yên: “Ông bắt đầu đi!”
Lão Yên gật đầu, nhìn về phía mọi người nói: “Mọi người từng người một đi lên, động tác đi lên nhất định phải chậm, đợi khi tôi kêu rút lại thì động tác nhất định phải nhanh, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Thấy lão Yên đã quyết định, mọi người cũng không nói lời thừa thãi nữa, từng người một đều chuẩn bị sẵn sàng.
Người dẫn đầu lại là đội trưởng Bạch, dùng lời của bà ấy mà nói thì nếu như xảy ra chuyện gì, ít nhất bà ấy sẽ chạy còn nhanh hơn những người khác.
Đi theo phía sau bà ấy chính là Dược Quán Tử, làm như vậy cũng là có ý suy xét việc đội trưởng Bạch có thể bảo vệ được ông ấy, sau đó là Nha Tử, sau đó nữa là giáo sư Hứa, Thương Thần thì ở cuối cùng áp trận.
Đội trưởng Bạch từ từ đi lên, sau khi đứng vững, cơ quan mũi tên không có chút phản ứng nào, bà ấy lại đi về phía trước thêm một mét, lão Yên mới ra hiệu Dược Quán Tử đi lên.
Dược Quán Tử vừa ho vừa bước lên, cơ quan mũi tên vẫn không hề có phản ứng gì.
Lão Yên nhíu chặt mày, chỉ đành bảo Nha Tử bước lên trước.
Mà đúng vào lúc một bàn chân của Nha Tử bước lên phía trước, trận pháp mũi tên đột nhiên có động tĩnh, sau một tiếng két, những mũi tên đó đã lộ đầu ra, mắt thấy đã sắp phóng ra ngoài.
Lão Yên đột nhiên hét lớn một tiếng, rõ ràng Nha Tử cũng đã nhận ra có điều không ổn, khi lão Yên hét lên anh ta đã lùi lại phía sau, mà những mũi tên này cũng theo động tác của anh ta mà dừng lại.
“Đây là chuyện gì vậy?” Nha Tử khó hiểu nói.
Lão Yên cũng không hiểu, sau đó ông ấy nói với Thương Thần: “Cậu đi lên xem xem.”
Thương Thần ừ một tiếng, vượt qua Nha Tử và giáo sư Hứa, từ từ bước lên con đường.
Trái tim của tôi treo cao, chỉ sợ những mũi tên này sẽ nhanh chóng phóng ra, tới lúc đó tôi nhất định sẽ chết ở chỗ này, nhưng điều kỳ lạ chính là lần này cơ quan lại không hề có phản ứng gì.
“Lão Hứa, anh cũng lên thử xem.” Lão Yên càng nhíu chặt mày hơn.
Giáo sư Hứa từ từ bước lên con đường, cơ quan vẫn như cũng không bị kích hoạt, cuối cùng lão Yên cũng từ từ bước lên, nhưng cũng vẫn không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Lão Yên khó hiểu quan sát Nha Tử một lượt: “Chẳng lẽ cơ quan này chuyên môn nhắm vào cậu sao?”
“Sao hả, Tăng Hầu Ất thích tôi nên muốn tôi ở lại à?” Lúc này Nha Tử vẫn không quên trêu đùa, lão Yên bị anh ta nói tới cạn lời, rồi gọi mọi người đều quay lại trước đã.
Tôi lùi lại khỏi con đường, trái tim đang treo cao lơ lửng bây giờ mới từ từ hạ xuống.
Lão Yên vỗ bả vai Nha Tử: “Một mình cậu đi lên thử xem.”
Nha Tử ừ một tiếng, dưới ánh mắt tò mò của tất cả chúng tôi, anh ta lại bước lên con đường đó một lần nữa.
Két két két két...
Trận pháp mũi tên đột nhiên vang lên, dọa cho Nha Tử trực tiếp bật nhảy trở lại, thấy trận pháp mũi tên đó vì anh ta rời khỏi con đường mà dừng lại, anh ta vỗ ngực nói: “Ông ta thật sự thích tôi rồi hả?”
“Nói bậy gì đấy, mau nghĩ xem rốt cuộc con và chúng ta có gì khác biệt đi?” Giáo sưa Hứa trừng anh ta một cái.
Nha Tử nhún vai: “Muốn nói có chỗ nào không giống thì là con từng bị thỏ cắn, mọi người không bị cắn thôi.”
“Chuyện này khả năng không lớn lắm. “ Đội trưởng Bạch dẫn đầu phản bác lại: “Con thỏ này là sau này mới bị nhốt vào trong đây, không có quá nhiều quan hệ với ngôi mộ này, cơ quan này không thể nào nhắm vào nó được.”
Nha Tử buông tay, nói vậy thì không biết là tại sao cả.
Lúc này Dược Quán Tử mở miệng nói: “Liệu có phải bởi vì Phi Thi không?”
“Phi Thi?” Lão Yên lặp lại.
Dược Quán Tử ừ một tiếng: “Bởi vì cậu ấy đã giải quyết Phi Thi, trên người có mang theo mùi của Phi Thi, mà rất có khả năng thứ cơ quan này nhắm vào chính là Phi Thi.”
Tôi vội nói chuyện này không hợp lý lắm, dù sao tôi cũng bị Phi Thi cào bị thương, nếu như là mùi, vậy không nên chỉ nhằm vào một mình Nha Tử.
Dược Quán Tử lại nói không phải, vết thương của tôi dưới sự trị liệu của ông ấy đã gần khỏi rồi, hoàn toàn không còn lại mùi gì nữa, nhưng Nha Tử lại không giống, bây giờ trên người anh ta vẫn có máu của Phi Thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận